Cho dù ở thời đại này, Đại Thanh đã mất, nhưng loại tập tục này của dân gian cũng chưa chuyển biến lại, hẳn là sẽ không có ai điêu khắc vật hình rồng, hơn nữa thứ này nhìn qua lộ ra một loại cảm giác phong cách cổ xưa, hẳn là đồ cổ. Diệp Thiếu Dương bởi vậy lớn mật nói ra phán đoán.
“Không sai, thứ này, lúc ấy chính là thứ duy nhất tổ tiên kia của tôi từ trong cổ mộ mang ra, truyền mãi tới tay tôi.” Diệu Tâm nói.
“Cái này… Có ý nghĩa gì đặc thù sao?”
“Không có, lúc ấy bởi vì quá mức gấp gáp, không có cách nào kết luận niên đại cùng bối cảnh của cổ mộ, lại gặp biến cố, tổ tiên tôi chỉ đem thứ này mang theo đi ra, là muốn thông qua nó để phỏng đoán tin tức cổ mộ. Về sau chứng thực khắp nơi, mới biết được đây là ấn Tống Độ Tông triệu năm đó từng dùng.”
Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nói: “Ngọc tỷ?”
“Không phải ngọc tỷ, là thường ẩn của Triệu Đích.” Diệu Tâm nói xong, đem ngọc ẩn lật lại, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy phía dưới viết bốn chữ “Thái Ất Huyền Môn”, nhất thời kinh ngạc, “Sao có thể là bốn chữ này?”
Diệu Tâm nói: “Tống Độ Tông tin đạo, đây là thường ấn hắn mang bên người, nghịch chơi, dùng ở một số nơi phi chính quy.”
Mao Tiểu Phương ở sau khi trưng cầu Diệu Tâm đồng ý, đem ngọc ấn cầm trong tay, thưởng thức
một hồi, lẩm bẩm: “Đây chẳng lẽ thật sự là vật của Tống Độ Tông?” Diệu Tâm nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090703/chuong-2147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.