Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh nói xem, cho dù cô ấy là cố ý che dấu thực lực, lừa anh nhập bọn, cũng không cần thiết để anh làm hộ vệ bên người cô ấy, cùng ăn cùng ở chứ?”
“Cái này… Cho dù cô ấy là vì mượn sức anh, chẳng lẽ còn muốn hiến thân hay sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh, “Ai nói sắc dụ thì nhất định phải hiến thân, giống anh sắc như vậy, chỉ cần hơi tốt đối với anh một chút, một ánh mắt đã thu phục anh phải không?”
“Nào có khoa trương như vậy!” Diệp Thiếu Dương không phục.
Nhuế Lãnh Ngọc hơi mím môi, mắt không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm hắn, làm ra một cái vẻ mặt xấu hổ mang cười, đột nhiên lại hai tay che miệng cười nói: “Em học không được, nhưng ánh mắt này có thể thu phục anh không?”
“Có thể có thể có thể, quá có thể, nhưng cái này cũng là xem người.” Diệp Thiếu Dương còn giải thích.
“Được rồi, anh đây háo sắc mà lá gan nhỏ Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Anh đi đi, em ngủ đây.”
“Cái này… Sớm như vậy?”
“Bằng không anh còn muốn làm gì?”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Nhuế Lãnh Ngọc đi qua đóng cửa, cười nói: “Nói anh là đây háo sắc mà lá gan nhỏ anh còn không thừa nhận.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, ôm eo của cô, cho cái cưỡng hôn…
Sau khi buông ra, Diệp Thiếu Dương hầu như đem Nhuế Lãnh Ngọc nhấc lên ôm vào trong lòng, đi hướng trong phòng. “Em xem lá gan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090460/chuong-1904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.