Diệp Thiếu Dương nghe xong đoạn giải thích này, hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, hướng Diêu Mộng Khiết buông tay.
Diêu Mộng Khiết nhìn hắn, vẻ mặt có chút đáng thương nói: “Thiếu Dương ca, xin lỗi tôi đã gạt anh, nhưng tôi thật sự không có ác ý, nếu buổi tối ngày đó anh không xử lý được, tôi nhất định sẽ để cho các thánh đồ động thủ.”
“Không có việc gì, tôi biết rồi.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe cảnh sát, không cần nói cũng biết là Tạ Vũ Tình đến, Diệp Thiếu Dương ra ngoài nghênh đón. Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần đi cùng nhau. Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Kỳ Thần đưa lên một túi giấy. “Diệp thiên sư, cho anh.”
“Cái gì vậy?” Diệp Thiếu Dương mở ra nhìn, là một ít vịt nướng đã cắt ra, thơm ngát, chỉ ngửi hương vị cũng chảy nước miếng.
“Đây là ý tứ gì?”
“Sếp tôi đang ăn vịt nướng, lúc ấy vừa đưa đồ ăn lên, anh liền gọi điện thoại đến, sếp nói gói lại cho anh ăn.”
“Cảm tạ.” Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Tạ Vũ Tình, cười quỷ dị nói, “Các người đang hẹn hò nha.” “Cơm công tác!” Tạ Vũ Tình nhấc đầu gối, húc ở trên đùi hắn một cái, đảo qua nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc. Cô biết Nhuế Lãnh Ngọc đã đến, lúc trước liên hoan, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho cô, lúc ấy cô đang phá án nên không đến, lập tức thè lưỡi, “Chị quen rồi, không biết có em ở đây.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Đánh tới chết luôn, ai bảo anh ấy mồm miệng bẩn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090459/chuong-1903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.