Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp ứng một tiếng.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em còn không biết anh, anh chính là cảm thấy bản thân trâu bò, không coi là chuyện gì, đặc biệt là tà vật tây phương, nhưng anh nghĩ xem, nếu cô ấy thật sự là hậu duệ vương tộc, có nguy hiểm gì không dẹp yên được đáng giá chạy đến chỗ chúng ta tị nạn.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời giật mình, đúng vậy, nếu Diêu Mộng Khiết ở trên thân phận không nói dối, như vậy có thể đem một hậu duệ vương tộc ép đến mức ra nước ngoài tị nạn, mặc kệ là pháp sư hay tà vật, mạnh đến tình trạng nào?
“Còn có, một tháng là có ý tứ gì, chẳng lẽ đối phương chỉ đuổi giết cô ấy một tháng, một tháng về sau thì không quản nữa?”
Diệp Thiếu Dương nghẹn lời, mấy vấn đề này, mình thật đúng là chưa nghĩ tới…
Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh nói: “Anh thấy người ta là mỹ nữ, cho nên cái gì cũng chưa hỏi, mơ mơ hồ hồ đáp ứng rồi nhỉ?”
“Cái này…”
“Thôi, anh cũng đã đáp ứng rồi, ngày mai em vừa lúc gặp cô ấy rồi nói sau.”
Hai người còn nói một lúc nữa, Tạ Vũ Tình cần đi sắc thuốc cho Nhất Cốc đại sư, cúp điện thoại.
Diệp Thiếu Dương nằm một mình ở trên giường phòng ngủ, tuy mình không ở nơi này bao lâu, nhưng vẫn có một loại ấm áp của ‘nhà’.
Chỉ là có chút cảm thấy tịch mịch. Diệp Thiếu Dương nghĩ tới Qua Qua, trước kia thằng nhóc này mỗi ngày bám lấy mình, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090372/chuong-1816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.