Diệp Thiếu Dương nói: “Hỗ trợ cái gì?”
Diệu Mộng Khiết chần chờ một chút, nói: “Diệp tiên sinh, tôi nói thật đi. Tôi lần này đến Hoa quốc, là vì tị nạn mà đến, có người đang đuổi giết tôi, tôi muốn tìm một người thích hợp bảo hộ tôi, anh là nhân tuyển tốt nhất.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, một lúc lâu không nói ra lời, nhún vai cười nói: “Đừng nói giỡn, tôi tuy không biết cô là làm gì, nhưng cô khẳng định rất có tiền, cô muốn tìm dạng bảo tiêu nào mà tìm không được, cần gì tới tìm tôi.”
Diệu Mộng Khiết nói: “Diệp tiên sinh, nếu đối phương là người thường, tôi cần gì phải tới Hoa quốc tị nạn?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Đối phương là pháp sư?”
“Tôi không biết là pháp sư hay là cái gì, tóm lại là một lực lượng rất tà ác, trang viên tôi ở Pháp quốc bị tập kích, tôi có mấy bảo tiêu đều đã chết, tình huống rất thê thảm, cũng rất quỷ dị… Tôi tìm thông linh sự xem, nói là bị ác linh công kích mà chết…”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cô làm sao biết là nhằm vào cô?”
Diều Mộng Khiết nói: “Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi có bí ẩn khó nói, không thể nói rõ. Tóm lại, anh chỉ cần cam đoan tôi an toàn một tháng là được… Diệp tiên sinh, tôi rất nghiêm túc thỉnh cầu anh hỗ trợ, tôi biết anh là cao nhân, sẽ không bị tiền tài đả động…”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười, nói: “Vậy cô thật đúng là nhầm rồi, pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090371/chuong-1815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.