“Năm mươi vạn là giá mong muốn của ta, hắc hắc, chúng ta cũng chưa đi, người ta sao có thể đưa ra cái giá này.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Được rồi, biết rồi, ngày mai đi qua làm một vụ, ngủ.”
Diệp Thiếu Dương uống chén trà, trở về phòng đi ngủ, đối với ngày mai cần đi khai quang chuyện này không có bất cứ suy nghĩ nào cả, mặc kệ quấn thân là tà vật gì, cũng căn bản không vào pháp nhãn của hắn, chỉ chờ đi lật tay bắt lấy, kiếm một khoản tiền.
Buổi sáng hôm sau, hai người tám giờ rời giường, ở dưới lão Quách mãnh liệt yêu cầu, Diệp Thiếu Dương mặc đạo bào cùng giày vải, ăn mặc thành bộ dáng một đạo sĩ.
Lão Quách nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương tóc ngắn, chần chờ nói: “Tóc này không có cách nào búi lại, bằng không ta về nhà lấy cho1đệ cái pháp quan, cảm giác sẽ càng làm màu hơn chút.”
“Huynh thôi đi, như vậy được rồi, đệ đã dự đoán đến trên đường sẽ bị người ta vây xem!” Nếu không phải vì lừa thêm chút tiền, Diệp Thiếu Dương ngay cả đạo bào cũng lười mặc.
Lão Quách nói: “Vây xem làm sao, đem đệ coi là thế ngoại cao nhân còn không tốt.”
“Cao nhân cái rắm.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, “Thực coi đệ là cao nhân thì tốt rồi, mỗi người nhìn đệ tất cả đều như nhìn thần côn!”
Đơn giản thu thập đồ đạc một phen, hai người rời nhà, lão Quách lái xe mang theo Diệp Thiếu Dương tới Cương Thành. Trên đường nói cho Diệp Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090340/chuong-1784.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.