“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương ngây ngốc hỏi.
Nhất Cốc đại sư hừ một tiếng, “Người trẻ tuổi các con loại chuyện nhất kiến chung tình này, ta làm sao biết, dù sao nó nhận định con, ta thậm chí nhốt nó vài ngày, ài, nó khóc một trận lớn, khóc tới mức mềm lòng ta, ta cũng không có biện pháp.”
Diệp Thiếu Dương giật mình không biết nói gì, thì ra Nhuế Lãnh Ngọc vì ở bên mình, còn từng đấu tranh với Nhất Cốc đại sư… Trong lòng nhất thời cảm xúc phức tạp.
Nhất Cốc đại sư thở dài, nói: “Diệp Thiếu Dương, con kỳ tài ngút trời, thiếu niên thành danh, thiên cổ hiếm thấy. Hôm nay thiên kiếp buông xuống, con tương lai tất có sứ mệnh… Con có biết như thế nào là kiếp số hay không?”
chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, lão tự nói: “Kiếp số thuộc1về con, con vĩnh viễn cũng không tránh được, con và Tiểu Ngọc quen biết mến nhau, là duyên phận cũng là kiếp số… Số trời mờ mịt không thể trốn, nhưng chưa chắc không có cơ hội, cửu tử nhất sinh, không phải là thập tử vô sinh. Ta chỉ có thể tính ra mở đầu, lại tính không ra kết cục, kết cục… Là phải dựa vào các con tự mình đi soạn nhạc.”
Nói đến đây, Nhất Cốc đại sư đột nhiên kích động hẳn lên, tóm chặt cổ tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Con hoa đào trong tướng mạo quá nặng, cả đời có lẽ phong lưu, ba vợ bốn nàng hầu cũng có khả năng, cái này bản thân con nắm chắc, ta không yêu cầu con.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090337/chuong-1781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.