Diệp Thiếu Dương lúc này mới ý thức được tự mình nói sai: Nhất Cốc đại sư nổi danh hải ngoại, tuyệt đối là tông sư đệ nhất lưu, phiền toái ngay cả ông cũng không giải quyết được, mình vừa gặp mặt đã ôm đồm, rất có ý tứ mình lợi hại hơn ông, lập tức vội vàng thỉnh tội, tỏ vẻ mình không có ý tứ đó.
“Ta hiểu, con là đứa nhỏ tốt. Con không cần hiểu lầm.” Nhất Cốc đại sư giọng điệu rất hòa ái, “Ta tự nhiên tán đồng con, liền đối đãi con giống với Tiểu Ngọc, hai đứa đều là con ta, ở chỗ ta con không cần gò bó.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng rất cảm động.
Nhất Cốc đại sư tựa vào trên sô pha, thở dài nói: “Năm đó giải phóng trước sau, Hoa Hạ có một số lớn người thân mang truyền thừa tới Cảng Đài Đông Nam Á, trong đó bao gồm tinh anh giới pháp1thuật, có thể nói đi ít nhất một nửa. Sau đó đại lục mười năm chấn động, rất nhiều truyền thống vứt bỏ, mà Đông Nam Á vẫn coi trọng truyền thống, truyền thừa còn đó, cho đến ngày nay, có thể nói thực lực chỉnh thể giới pháp thuật Đông Nam Á, cũng không kém gì đại lục nội địa.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Sư phụ con trước kia cũng nói như vậy.”
Nhất Cốc đại sư cười nói: “Ta biết con là kỳ tài đạo môn, nhưng con không nên xem nhẹ giới pháp thuật Đông Nam Á, Nhất Cốc ta năm đó tung hoành Đông Nam Á, cũng là có chút thủ đoạn, nếu là trẻ hơn hai mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090336/chuong-1780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.