Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Căn phòng này cũng không có vật dư thừa, chỉ có bức tượng Đế Thích Thiên kia…”
Hai người liếc nhau, cùng nhau quay đầu, cầm đèn pin soi đi, một đạo sĩ đứng ở trước đài đá, đang dùng sức đẩy pho tượng.
“Ngươi làm gì!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, đạo sĩ kia bị dọa đột ngột thu tay, lại không ngờ va lệch tượng thần, chỉ nghe thấy tiếng vang lớn oành đùng đùng từ phía sau truyền đến, hai người xoay người nhìn lại, cửa đá đang hướng bên trên chậm rãi nhấc lên, đối diện xuất hiện một mộ đạo thật dài.
Quả nhiên là cơ quan!
Diệp Thiếu Dương sợ có gì nguy hiểm, đem Câu Hồn Tác nắm ở trong tay, khẩn trương nhìn qua, mộ đạo trống rỗng, cái gì cũng không có.
Tứ Bảo đi đến bên cạnh đạo sĩ kia, cầm đèn pin soi mặt hắn, cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi muốn thừa dịp không có ai thấy, đem tượng thần chạm ngọc trộm đi?”
“Tôi, tôi chỉ là xem chút.” Đạo sĩ ngượng ngùng cười.
Tứ Bảo nói: “Tôi cảnh cáo các người một lần nữa, ở trước khi chúng ta tìm tới chỗ sâu nhất của cổ mộ, đồ nơi này đều không được động vào, bằng không gặp nguy hiểm các người đều tự đi tìm chết, tôi một người cũng không quản!”
Giáo sư Tôn cũng ồn ào theo, công bố những thứ này đều là văn vật, không thể lấy làm của riêng.
Tứ Bảo thật ra không phải có loại giác ngộ cao thượng này, dựa vào kinh nghiệm nhiều lần trộm mộ, hắn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090271/chuong-1715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.