Biết được Tứ Bảo không có việc gì, mấy người vội vàng đi lên hỗ trợ, nhiều người lực lượng lớn, cuối cùng đem tảng đá dịch chuyển ra một chút, đem Tứ Bảo từ bên dưới kéo ra.
Toàn thân Tứ Bảo trừ bỏ một ít trầy da, chỉ có mông bị đá đập bị thương, Tào Vũ lập tức phái người đi đem thầy thuốc Qua Văn Tự tìm đến, băng bó cho Tứ Bảo.
“Thiếu Dương cậu nói, tôi vì sao chỉ có mông bị thương, nơi khác đều không sao?” Tứ Bảo buồn bực nói.
“Mông cậu quá to, bị kẹp thôi.”
Đối với cái giải thích này, Tứ Bảo cũng xấu hổ không nói gì.
“Cậu là đồ ngốc, lần sau gặp được nguy hiểm đừng làm như vậy nữa.” Diệp Thiếu Dương oán hận trừng mắt với Tứ Bảo, “Nhỡ đâu cậu thực bị làm sao, tôi con mẹ nó biết làm sao bây giờ!”
Nhớ tới hành động vừa rồi xả thân cứu mình của Tứ Bảo, trong lòng1Diệp Thiếu Dương cảm xúc lẫn lộn, vừa tức vừa cảm động.
“Cậu mới là ngốc, bảo cậu đi cậu không đi!” Tứ Bảo đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Qua thiếu gia đâu?”
“Không biết, nó hẳn là không có việc gì.”
Qua Qua mặc dù có nhục thân, nhưng dù sao cũng là yêu quái Quỷ Vực, nổ đối với nó sẽ không sinh ra thương tổn gì, bởi vậy Diệp Thiếu Dương cũng không lo cho nó, ở trước mặt loại tai nạn có tính thực chất này, pháp sư mới là yếu ớt nhất, không có gì khác với người bình thường. Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương sau khi xuống mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090270/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.