“Đây là mắt gió của cổ mộ, tử ngọc hấp linh, chôn một đêm, có thể ít nhiều hấp thu một chút khí tức cổ mộ lên, đến lúc đó xem màu sắc tử ngọc, liền biết trong mộ huyệt có tà vật gì.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên nói: “Cậu đây là tuyến đường bên trên? Sao tôi chưa từng nghe nói.”
“Nước cất ngâm gạo nếp. Đây là thủ pháp của Mô Kim Giáo Úy trước kia.” Tứ Bảo giải thích nguyên nhân, nước là vật chí âm của nhân gian, ở trong quá trình cất, âm khí tương đương cũng bị chưng cất rồi, bởi vậy sẽ bức thiết hấp thu âm khí phụ cận, nếu phụ cận vừa lúc có nơi âm khí tràn đây ( cổ mộ),có thể đem âm khí trong đó hút tới.
Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nghe được dùng nước cất làm phép, hỏi: “Vậy bình thường nước cất chẳng lẽ sẽ không hấp thu âm khí?”.
“Cho nên dùng cái chai bịt chặt nha. Khi dùng hắt vào trên gạo nếp, gạo nếp vốn cũng là vật hút âm, càng quan trọng hơn là, nếu nước trực tiếp rải ở trên mặt đất, cho dù hấp thu âm khí cũng rất nhanh sẽ khô, gạo nếp bị ngâm sẽ hút nước, như vậy cũng liền nhiễm âm khí hấp thu đến. Lại thêm tử ngọc, xem như ba tầng bảo đảm đi.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh ngạc nói: “Đệch, cậu đây là chiêu số gì?”
“Biện pháp quê mùa Mô Kim Giáo Úy tự mình mò mẫm ra, khẳng định không vào pháp nhân của cậu Mao Sơn chưởng giáo này.” Tứ Bảo nhường nhướng mày.
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090258/chuong-1702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.