“A...”
Trương Tiểu Nhị hét rầm lên, tình cảnh Lưu Minh không sai biệt lắm với cô, hai người đều ngồi ở trên đất, bịt tai, thể hội một loại thống khổ như thần thức bị xé rách...
“Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh, nhĩ thanh mục minh, bách tà bất thanh!”
Thanh âm Diệp Thiếu Dương như một dòng suối mát, chảy vào trong tai Trương Tiểu Nhị cùng Lưu Minh, nhất thời đem thanh âm đáng sợ kia đuổi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, thấy hai tay hắn kết ấn, không ngừng niệm chú ngữ.
Hai mắt đột nhiên mở, rút ra Câu Hồn Tác, vung ra ngoài, cuốn lấy phần hông thi thể đối diện kia.
Tay trái cắt qua ngón giữa, bôi một phát lên Câu Hồn Tác, máu tươi nháy mắt hóa sương mù, bám vào trên Câu Hồn Tác, trong lúc nhất thời linh lực tăng mạnh.
“Câu hồn khẩn, tác mệnh cấp, tà ma quỷ yêu mẫn vu vô hình, trứ!”
Vận khí cương khí, dùng sức kéo, chỉ nghe ‘roẹt’ một tiếng, vô số dây leo khống chế thi thể nháy mắt mất đi hoạt tính, buông rũ ở trên mặt đất, lại bị linh lực Câu Hồn Tác ăn mòn nhanh chóng hóa thành nước mủ.
Diệp Thiếu Dương cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn đi qua đem da người trên mặt đất nhặt lên xem, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Trương Tiểu Nhị: “Sư phụ cẩn thận!”
Nhìn lại, thì ra là những dây leo đó từ trong bọc mủ mọc ra, đột nhiên cấp tốc sinh trưởng, như xúc tua hướng mình vươn tới.
Diệp Thiếu Dương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090021/chuong-1476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.