“Thiên thanh địa minh, phúc chí tâm linh, mê ly tà khí, cấp tốc hiển hình!”
Đem một vị cuối cùng là lá bưởi nghiền thành bột phấn rắc vào trong bát, dùng sức quấy, đại công cáo thành, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa chấm, dọc theo bốn mép của tấm ván gỗ giường vẽ một vòng, sau đó ở bên trong làm chữ X, sau đó đứng ở một bên chờ.
“Sư phụ, đây là làm gì?” Trương Tiểu Nhị tò mò hỏi.
“Đây là nước phép hiện hình, có thể khiến mọi tà khí hiện hình.”
“Ồ, vậy vì sao hóa thành một cái khung vuông cùng chữ X, là phù văn đặc thù gì sao?”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã nói: “Bôi toàn bộ một lần, không đủ nước phép, cũng lãng phí tinh lực, như vậy có thể tránh cho bỏ sót ở trình độ lớn nhất.”
Tạ Vũ Tình nói: “Sự tình cũng xảy ra một tuần rồi, nước phép này còn có thể dò xét ra sao?”
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Nơi này không khí không lưu thông, cũng không thấy ánh mặt trời, tốc độ tà khí tiêu tán rất chậm, trước kia lại là âm sào, ít nhiều có thể ngưng tụ tà khí, một tuần thời gian, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với bên ngoài một ngày, lấy pháp lực của anh, để tà khí một ngày trước hiện hình, vẫn là không có vấn đề.”
Đợi chỉ một lát, màu sắc cũng rút đi, chỉ có chỗ góc trên bên trái còn giữ lại một dấu ấn, nhìn qua như là mấy ngón tay.
“Quả nhiên là có!”
Chỉ cần có dấu vết để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089999/chuong-1454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.