“Đi thôi, vào xem trước.”
Diệp Thiếu Dương đi về phía cửa chính lầu một.
Tạ Vũ Tình và Trương Tiểu Nhị lập tức đuổi theo. Trương Tiểu Nhị bẻ tay, vẻ mặt hưng phấn.
“Nhất định phải gặp quỷ, nhất định phải gặp quỷ...”
Nghe thấy cô thì thầm, Diệp Thiếu Dương quay đầu mắng: “Em có bệnh à, người khác muốn tránh cũng không kịp, em lại cứ muốn gặp!”
“Kích thích bao nhiêu chứ, bằng không chúng ta cần gì đến đây.” Trương Tiểu Nhị ôm cánh tay hắn: “Lại nói không phải có sư phụ sao, quỷ lợi hại nữa, ở trong tay sư phụ còn không phải ‘vù’ một cái là hết.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, dùng cái hình dung từ này, còn ‘vù’ một cái là hết.
Cửa chính lầu một tòa nhà ký túc xá số bốn bị dùng một sợi xích sắt khóa lại, Diệp Thiếu Dương thử một phen, khóa là an ổn.
“Khóa không có vấn đề, nữ sinh kia là từ cửa sổ đi vào.”
Tạ Vũ Tình dẫn bọn họ đi dọc theo hành lang hành, tới trước một cánh cửa sổ bị ba tấm ván gỗ che.
Tạ Vũ Tình đem ba tấm ván gỗ rút ra, mới phát hiện hàng rào cửa sổ bên trong bị ăn mòn mất hơn phân nửa, lộ ra một cái lỗ thủng lớn, đủ để cho người ta chui vào.
“Tấm ván gỗ này là sau khi xảy ra chuyện đặt lên, trước đây chỉ có cái lỗ thủng ở đây.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngày đó xảy ra chuyện là buổi tối nhỉ, lỗ thủng này hẳn là không thấy được, cô nương kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089998/chuong-1453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.