Đột nhiên Mã Diện lại từ trong lòng đất nhô đầu ra, cả giận nói: “Ngươi làm gì!”
“Không có việc gì, đánh một bộ Thái Cực, khôi phục một phen.” Thanh Vân Tử vội vàng đem tay phải duỗi thẳng, làm cái động tác “Dã Mã Phân Tông”.
“Ngươi thần kinh à! Này, ta nói lão Thanh, lúc trước chơi bài với Lão Thất, hắn thua không phục, đem bài cửu đánh đổ, mất một con sáu điểm không tìm được nữa, hơn nữa cái khác cũng sắp mòn vẹt rồi, ngươi đốt thêm cho ta một bộ đi.”
“Được được, biết rồi.”
Mã Diện rụt đầu, đột nhiên lại bắn ra: “Đại diệp liễu.”
Lúc này mới triệt để đi xuống.
Thanh Vân Tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Sư phụ, người không sao chứ!”
Tô Khâm Chương vội vàng đi lên, muốn đỡ lấy Thanh Vân Tử, Thanh Vân Tử khoát tay áo.
“Sư phụ thật lợi hại, ngay cả Ngưu Đầu Mã Diện cũng đuổi đi rồi.”
“Nỏ mạnh hết đà.” Thanh Vân Tử nói: “Sau khi trở về, nhớ phải tìm gỗ cây liễu lá lớn, khắc một bộ bài cửu, mặt trái đều khắc Ẩn Khí Phù.”
Tô Khâm Chương nhớ kỹ hỏi: “Sư phụ, đây là ý gì?”
Thanh Vân Tử cười nói: “Quỷ Vực nhiều cây cối như vậy, thích hợp tạo ra thành vật phẩm, so với nhân gian nhiều hơn nhiều, vì sao bọn họ tìm ta đòi bài cửu?”
Tô Khâm Chương lắc đầu: “Con cũng muốn hỏi.”
Thanh Vân Tử hướng phía trung môn đi đến, đồng thời nói: “Gỗ liễu lá lớn là dùng làm cái gì?”
“Bình thường là đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089971/chuong-1426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.