Tứ Bảo nhìn Tiêu Diêu Phi, lẩm bẩm: “Phật môn về Bế Khẩu Thiền, có một câu ngạn ngữ: câm điếc mở miệng nói chuyện, Phật gia buông xuống thiên hạ, cậu nói mạnh không!”
Đột nhiên lại thở dài: “Sư thúc đã tu hai mươi ba năm, vốn thêm mười năm nữa, góp thành con số Tam Thập Tam Thiên, thì có thể đại thành, lại ở lúc này phá...”
“Phong hỏa sơn lâm, lôi điện tề minh, thiên âm địa hỏa, phần thiêu yêu tâm!”
Tiêu Diêu Phi vừa niệm, phật châu trong tay vừa chuyển động, mỗi một hạt bị gạt qua, chữ “Vạn” bên trên liền sáng lên, hóa thành phật quang màu vàng, đầu nhập đến trong biển lửa.
“Tứ diện bát phương, già diệp bồ đề, trừ ma vệ đạo, tức khắc hàng lâm, đại uy thiên long, thế tôn Địa Tàng, bàn nhược chư phật, bàn nhược ba ma không! Bàn nhược ba ma không!”
Tiêu Diêu Phi hơn hai mươi năm không mở miệng nói chuyện, năng lực ngôn ngữ thế mà lại chưa thoái hóa, hơn nữa càng nói càng nhanh, cuối cùng lớn tiếng kêu lên, cả người kim quang tràn ngập, tựa như thần phật.
Bởi vì lửa trở ngại, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong, nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng, Đạo Phong ở bên trong nhất định không thoải mái, vì thế nói với đoàn người: “Tôi đi đánh lén!”
“Thiếu Dương, đó dù sao cũng là sư thúc của tôi, tôi không có tiện động thủ đối với hắn.” Tứ Bảo có chút khó xử.
“Biết rồi, mấy người chống đỡ Vô Cực thiên sư là được, tôi tự mình đi.” Diệp Thiếu Dương nói xong, hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089970/chuong-1425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.