Tứ Bảo bất đắc dĩ nhún vai: “Đại huynh đệ tôi nói với cậu, gã ngu ngốc này thật ra rất dễ nói chuyện, nhưng một sự kiện nếu bị hắn xác định, căn bản không ai có thể khuyên được, cho dù biết rõ sau chuyện tan xương nát thịt, hắn làm cũng vẫn sẽ làm!”
Trương Vân bị nghẹn, lau mồ hôi lạnh nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Cậu có thể khuyên Ngọc Cơ Tử đừng ôm tâm lý may mắn gì, nên phối hợp thì phối hợp, không phải không có việc gì nữa sao.”
Trương Vân vừa nghe, đành phải lại đi khuyên Ngọc Cơ Tử.
“Thôi thôi.” Ngọc Cơ Tử nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Trong phòng ta... Đá chắn cửa buồng vệ sinh, thật ra là một khối Nhiễm Linh Thạch, Trần Lộ quỷ hồn phong ấn bên trong, ngươi cầm tới cho ta, ta giải trừ phong ấn...”
“Cái gì, ngươi đem Nhiễm Linh Thạch ở trên đất chắn cửa!”
Diệp Thiếu Dương vốn định nói đánh mất làm sao bây giờ, nghĩ lại, như vậy vừa vặn là an toàn nhất: cho dù mình lẻn vào trong phòng lão làm cuộc điều tra lớn, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới một tảng đá dùng để chặn cửa.
“Hồn phách Trần Lộ, ở ngay bên trong...” Ngọc Cơ Tử nhìn Diệp Thiếu Dương, hầu như cũng có chút ý tứ khẩn cầu rồi.
Diệp Thiếu Dương xa xa nói với Tứ Bảo: “Cậu đi cầm đến!”
“Số phòng bao nhiêu!” Tứ Bảo hỏi.
“Tôi biết, tôi dẫn anh đi!” Trương Vân kéo Tứ Bảo chạy vội về phía nhà khách bên kia.
“Có thể... Thả ta trước chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089936/chuong-1391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.