“Được tiện nghi khoe mẽ, cậu cũng thật hư!” Tứ Bảo lắc đầu thở dài.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu là chưa thấy lão lúc trước là chế nhạo tôi như thế nào, tôi chỉ là trả lại mà thôi.”
Tứ Bảo nói: “Cậu có thù là phải báo như vậy, không có lấy một chút phong phạm tông sư nha.”
“Tông sư cái em gái cậu!”
Lúc này Chanh Tử dẫn một đội giao nhân tới bên bờ, tức giận nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh không muốn ngồi lên người em, để bốn người bọn họ nâng anh thì được chứ!”
“Cái này không có vấn đề.” Diệp Thiếu Dương đi đến giữa bốn giao nhân, ngồi ở trên cánh tay nối lại cùng một chỗ của bọn họ, liên thanh nói lời cảm tạ.
Mấy giao nhân cảm thấy rất vinh hạnh, cười lên giòn tan, nâng Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh thuyền nhỏ.
“Còn đánh không?” Diệp Thiếu Dương hỏi Ngọc Cơ Tử.
Ngọc Cơ Tử cúi đầu không lên tiếng, lão tuy còn có chút thực lực, nhưng đã không dám cử động nữa: cho dù mình có thể giết chết mấy giao nhân, cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại sẽ làm sâu sắc thêm thù hận của bọn họ, lúc nào đó đem mình ném xuống nước, vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
“Đem mấy kẻ này ném tới trên bờ đi, để lại lão già này là được.” Diệp Thiếu Dương mệnh lệnh.
Mấy giao nhân lập tức leo lên du thuyền, đem mấy tên đệ tử kéo xuống, cái đuôi bắn một phát, bật lên thật cao, sau đó rơi xuống nước, tiếp tục bị bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089935/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.