Thân thế Lưu Sơn dẫn lên sự đồng tình của Diệp Thiếu Dương, thở dài nói: “Yên tâm đi, gặp được tôi rồi, anh không chết được. Nói cho tôi biết, con quỷ đó bộ dáng thế nào?”
“Chính là giống người, toàn thân đen sì, có thể dán trên tường, vóc dáng cực cao, rất gầy...” Lưu Sơn đầy sợ hãi nhớ lại, “Nó mặc một thân đồ tây màu đen, đeo caravat, trên mặt không có ngũ quan... Tôi biết được chỉ có những thứ này.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm hít khí nói: “Chính là con quỷ ngày đó muốn dùng thuốc nổ nổ chết tôi.”
“Là một con?”
“Có lẽ đúng, ít nhất cũng là cùng loại quỷ.”
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Mặc đồ tây đeo caravat, đây rốt cuộc là cái quỷ gì, ừm, chị là nói, thuộc về một loại quỷ nào?”
“Không biết.”
“Cái này... Còn có quỷ mà cậu không biết?”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc gấp bội.
“Con quỷ này vì sao sẽ quấn quít lấy anh, anh có biết nguyên nhân hay không?” Diệp Thiếu Dương hỏi: “Anh cố nhớ lại một chút, một đoạn thời gian gần đây, có tình huống nào khác thường không?”
Lưu Sơn lắc đầu, “Bản thân tôi cũng đã nghĩ rất lâu, có phải va chạm quỷ thần hay cái gì hay không, nhưng thật sự không có... Tôi lúc trước đi làm tan tầm, ăn ở đều ở trong xưởng, sau khi nghỉ việc, mới ở nơi này lâm thời tìm phòng ở, cũng là vì chờ tiền lương, tôi căn bản cái gì cũng chưa từng làm...”
Nói đến đây, Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089816/chuong-1271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.