Diệp Thiếu Dương nói: “Ứng kiếp cái gì, cứu vớt hòa bình thế giới? Đệ không phải siêu nhân.”
Lão Quách nhún vai.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện này có thể vận dụng tư duy ngược hướng, nếu trước đó chúng ta giả thiết là thật, âm ty thật sự lựa chọn anh tới ứng kiếp, như vậy, vì sao chứ, anh so sánh với các đại lão kia của âm ty, có thêm được ưu thế gì?”
Diệp Thiếu Dương sờ sờ mặt mình nói: “Bởi vì anh... đẹp trai?”
Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, ngay cả nói cũng lười nói.
Diệp Thiếu Dương không nói giỡn nữa, nghiêm túc suy nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Thật sự không nghĩ ra anh so với bọn họ, có thể có ưu thế gì, luận pháp lực, có cả đống người mạnh hơn anh, cho nên, giả thiết này không thành lập.”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc lắc đầu nói: “Anh sai rồi, ít nhất anh có một điểm, là toàn bộ âm thần đều so ra kém.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời mở to mắt, đầy tò mò.
Đám người Tứ Bảo cũng tò mò nhìn chằm chằm Nhuế Lãnh Ngọc, muốn biết Diệp Thiếu Dương rốt cuộc một điểm nào, là toàn bộ âm thần đều không bằng.
Lúc này cửa phòng bị gõ vang, đoàn người theo bản năng bị dọa giật mình, lão Quách hỏi một tiếng mới biết là đưa đồ ăn.
Bởi vì gọi nhiều đồ ăn, mấy vị nam sĩ cùng đi lấy, còn có hai bình Mao Đài.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy, không khỏi cười lão Quách, lần này thật đúng là bỏ vốn gốc.
Dọn xong đồ ăn và rượu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089791/chuong-1246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.