“… Tuy ba mẹ tôi cũng không mấy tin tưởng, nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng thì cũng chỉ có thể thử hết mọi cách có thể mà thôi. Họ đi Tương Tây tìm kiếm hỏi thăm, chẳng mấy chốc đã tìm được lão.
Lão nói rằng chỉ cần đưa tôi đến Tương Tây thì sẽ có thể cứu sống được tôi, ba mẹ tôi cũng chỉ đành nghe theo.
Vợ của lão súc sinh lúc bấy giờ đã chết, lão đón tôi về nhà rồi cho tôi uống một viên thuốc, sau đó sức khỏe tôi liền tốt lên thấy rõ.
Lão nói với bố mẹ tôi rằng tôi phải ở lại nhà lão điều dưỡng một khoảng thời gian, bảo bọn họ quay về nhà trước. Sau khi ba mẹ tôi đi khỏi, không biết lão đã làm gì mà khiến cho cả người tôi đều như rơi vào trạng thái mê man…”
Nói đến đây, Ôn Hoa Kiều đã không thể đè nén cảm xúc thêm được nữa mà bật khóc.
“Đợi đến khi tôi hoàn toàn tỉnh lại thì tôi đã trở thành vợ của lão, hơn nữa lại còn đang mang thai đứa con của lão…”
Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một luồng gió lạnh lướt qua sống lưng, hai tay hắn không tự chủ được mà siết chặt lại.
“Cầm thú, súc sinh!”
Qua Qua mắng: “Heo chó cũng không bằng!”
“Hu hu…” Ôn Hoa Kiều ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.
Diệp Thiếu Dương chưa từng trông thấy ai khóc lóc thảm thương như thế, nhất thời cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ đành đứng bên cạnh im lặng chờ đợi.
Một lúc lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089615/chuong-1070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.