Thấy bà ấy gật đầu, Diệp Thiếu Dương liền nhíu mày:
“Không phải cô còn đang bị nhốt trong cổ trùng à, làm sao mà cô có thể đi ra ngoài được?”
Ôn Hoa Kiều nói:
“Đại pháp sư không nhận ra là hai lần tôi xuất hiện đều vào khoảng đêm khuya lúc 12h45 à?”
Nửa đêm lúc 12h45… cũng là vào tầm giữa nửa đêm, Diệp Thiếu Dương ngẫm lại thấy lúc đó nằm mơ không nhớ rõ là vào lúc nào, đại khái cũng là tầm đấy.
“Cổ trùng phải hấp thu hơi thở mới có thể sống sót được, phải duy trì tu luyện, không thì làm sao có thể giữ vu lực lâu dài được chứ.”
Ôn Hoa Kiều nói:
“Khi tới 12h45 mỗi đêm cổ trùng sẽ bắt đầu hấp thu hơi thở, lúc đó cũng là lúc vu lực yếu nhất, mảnh hồn phách này của ta mới thùa dịp lúc này mà thoát khỏi vòng vây đi ra nhưng cũng chỉ có mỗi lúc đó thôi.”
Ôn Hoa Kiều tiếp tục giải thích, mảnh hồn phách còn sót lại của bà đã bị Kim Giáp cổ trùng bao lấy nên không đi xa được, một khi Kim Giáp cổ trùng hoàn thành việc hấp thu khí tức của nó thì sẽ bắt đầu lấy vu lực áp chế lại bà, kéo hồn phách bà về ngay tức khắc.
Khi bà lẻn vào trong giấc mơ cũng phải dùng vu lực của bổn mạng cổ trùng thế nên mới tránh được sự khống chế của chuông Kinh Hồn.
Các loại vu thuật khác thì bà ấy cũng không giải thích tỉ mỉ thêm, còn Diệp Thiếu Dương nghe sơ lược cũng hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089614/chuong-1069.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.