Sắc mặt Tiêu Dật Vân nhất thời đã biến thành màu gan heo, cả người giống như bị điện giật, mãi không thấy nhúc nhích.
Chanh Tử quay về chỗ bên cạnh Diệp Thiếu Dương, lè lưỡi phía sau lưng hắn.
Diệp Thiếu Dương giơ ngón cái lên, nghĩ thầm lần này dẫn cô ta xuống dưới cùng đúng thật là đúng, ngẩng đầu cười thâm ý với Tiêu Lang Quân: "Ngài mau đi đi, đừng kéo dài thời gian nữa."
"Có được hay không thì ta không thể đảm bảo được, nhưng mà hơn nửa là không thành rồi."
Tiêu Dật Vân nói xong thì liền nghĩ đến bản thân lúc trước có hùng hồn kể lại, mặt có chút nóng lên, ho khan hai tiếng rồi nói: "Quy củ không nằm ngoài chữ tình mà."
Nhìn Tiêu Dật Vân cứng ngắc đi về phía hậu đường, Chanh Tử cười khúc khích, đắc ý nói với Diệp Thiếu Dương: "Thế nào? Vẫn là bổn cô nương lợi hại chứ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ông ấy á, là do mấy trăm năm chưa bị gái ghẹo rồi."
Chanh Tử lườm hắn cháy mắt.
Chờ khoảng chừng một phút sau thì Tiêu Dật Vân quay lại. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn vẻ mặt của hắn là đã biệt việc bên trong thành rồi.
"Ngươi vận may tốt đấy, phủ quân thế mà lại đồng ý gặp ngươi." Tiêu Dật Vân cũng rất là bất ngờ: "Ngươi vào đi, đến chỗ giếng trời thì cứ đi thẳng vào bên trong, sẽ có người đưa ngươi tới. Chúc ngươi thành công. Đi mau, đi mau."
Diệp Thiếu Dương đáp lời rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chanh Tử cũng muốn đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089516/chuong-970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.