Tuyết Kỳ đứng phía trước rung chuông, chỉ huy bọn trẻ đi ra ngoài.
“Người nào?”
Một tiếng hỏi.
Tuyết Kỳ vừa chui ra khỏi lỗ hổng đã thấy, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát vai khoác súng, đạn đã lên nòng, vừa muốn mở miệng, Tạ Vũ Tình đã tiến lên, thấy đó là Tuyết Kỳ, hai mắt sáng ngời.
“Tuyết Kỳ, em không sao chứ?”
Tạ Vũ Tình đưa tay xoa xoa đầu cô, rồi lại nhéo nhéo khuôn mặt.
Hai người đã ở cùng nhau qua mấy ngày, Tạ Vũ Tình vẫn luôn coi cô như em gái, Tuyết Kỳ cũng chỉ biết tiếp nhận một cách bất đắc dĩ.
“Chỉ có mình em sao?”
Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua lỗ hổng, thấy bên trong đen như mực không có một ai.
“Có hai pháp sư, nói là bằng hữu của Thiếu Dương.”
Tuyết Kỳ quay đầu lại nhìn, không thấy hai người kia đâu.
“À, chắc bọn họ ở bên trong giúp ta canh chừng.
Các người mau đưa bọn trẻ rời khỏi đây.
Quay về mới nói.”
Tạ Vũ Tình lập tức ra hiệu cho thuộc hạ, đưa hết bọn trẻ lên xe.
Đám trẻ này căn bản không hề phản kháng, không khác gì người thực vật.
“Bọn chúng…… có thể phục hồi bình thường sao?”
Tạ Vũ Tình lo lắng hỏi.
“Chỉ cần thanh trừ đi thi khí, sẽ không sao cả, nhưng cần có chút thời gian.”
Nhìn bọn trẻ được đưa lên xe từng đứa một, trong lòng Tuyết Kỳ như trút được một gánh nặng, rốt cuộc cũng không uổng công mình trà trộn nằm vùng vào trong đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089467/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.