Chương trước
Chương sau
Một tay nâng lên, biến hóa thành hồ trảo màu xanh biếc, tóm lấy một đứa trẻ gần bờ nhất, giơ lên giữa không trung, sau đó thả ra.

Đứa trẻ kia rốt cuộc vẫn chưa chết hoàn toàn, trong lúc sinh tử đến cuối, dương khí kích phát, theo bản năng hai tay vung vẫy, gào thét chói tai.

Lúc sắp rơi xuống nước, một bóng ảnh từ trên bờ phóng ra, lăng không đỡ được đứa trẻ, xoay người một cái, trở lại bên bờ.

Tuyết Kỳ buông đứa trẻ xuống, hét lớn: “Chạy đi, các ngươi mau chạy đi!”

Thời khắc quan trọng, cô không thể không xuất thủ.

Đứa trẻ đó bị thi khí phong bế kinh mạch, mất đi ý thức tự chủ, với kêu gọi của cô hoàn toàn đờ đẫn.

Hoạt tử nhân phụ trách canh giữ Tuyết Kỳ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, biết có chuyện xảy ra, gào thét to lên, lao về phía cô.

Tuyết Kỳ lắc người một cái, vòng ra phía sau cô ta, đánh mạnh một chưởng vào lưng cô ta.

Hoạt tử nhân vốn đang dùng sức chạy điên, bị đánh bất ngờ, trực tiếp rơi vào trong huyết trì, bọt nước bắn lên xung quanh.

“A!”

Hoạt tử nhân trong nước mà vùng vẫy, toàn thân huyết nhục bị ăn mòn hòa tan ra, rốt cuộc biến thành một bộ xương, chìm xuống đáy nước.

Những đứa trẻ đó vẫn không hề nhúc nhích.

Nhìn mấy chục đứa trẻ vẫn đứng yên không nhúc nhích, Tuyết Kỳ gần như phát khóc: Tính toán cho nhiều, lại quên mất một điều quan trọng nhất: Nhiều trẻ con như vậy, một mình cô căn bản không cách nào đưa bọn chúng rời khỏi đây! “Ngươi là ai!”

Tôn Ánh Kiều vọt tới.

Tuyết Kỳ vội huy động Tam Bảo Ngọc Như Ý chống lại, đứng chắn trước mặt đám trẻ.

Hai tay Tôn Ánh Kiều nắm lấy tay Tuyết Kỳ, một sợi hồn bay ra, bay ra phía sau Tuyết Kỳ, thông qua đại huyệt trên cổ, chui vào trong cơ thể cô.

Tuyết Kỳ không hề sợ hãi, lập tức phong toả kinh mạch, hội tụ quỷ lực, muốn bức Tôn Ánh Kiều ra ngoài.

“…… Cướp lấy lục lạc trong tay thi yêu, rung chuông, bọn trẻ sẽ đi theo ngươi.”

Nói xong, hồn phách bỗng nhiên bắn ra, quay lại cơ thể, hai tay buông Tuyết Kỳ ra, liên tiếp lui mấy bước, ngã ngồi xuống đất, phun ra một ngụm máu, thất thanh kêu lên: “Ngươi không phải pháp sư, ngươi là quỷ thi!”

Cô ta diễn không tệ chút nào! Tuyết Kỳ cảm kích nhìn cô ta một cái, tung người lao về phía đứa trẻ trước mặt thi yêu.

Thi yêu kia đã kịp phục hồi tinh thần, lập tức rung lắc chiếc linh đang trong tay, bọn trẻ chậm rãi lê từng bước chân, đi về phía huyết trì, khoảng cách chỉ còn không đến mười mét.

Tuyết Kỳ hét lên một tiếng, lao nhanh qua đó, vung lên Tam Bảo Ngọc Như Ý, đánh về phía thi yêu.

Thi yêu lắc mình tránh được, biết Tuyết Kỳ muốn đoạt Thôi hồn linh, chỉ thủ không tấn công, tìm cơ hội lại lắc linh đang một cái.

Bọn trẻ lúc đi lúc dừng, càng ngày càng gần huyết trì.

“Hắc hắc!”

Thi yêu nghiêng người tránh công kích của Tuyết Kỳ, lại lắc linh đang mấy cái.

Tuyết Kỳ nóng lòng, làm lại động tác ban nãy của Tôn Ánh Kiều, hai tay dùng sức bắt lấy bả vai yêu thi, đè không cho nó nhúc nhích.

Trên người hồng quang loé sáng, xuất hiện một hư ảnh cao chừng ba mét, mọc ra sừng dài, mặt mày dữ tợn, tay cầm một cây tam giác xoa, trừng mắt nhìn thi yêu đang há hốc mồm, đâm xuống một phát, xuyên thẳng qua đầu.

“Thiên La Dạ Xoa……”

Tôn Ánh Kiều lẩm bẩm, “Chân thân của ngươi, dĩ nhiên là Thiên La Dạ Xoa!”

Kinh ngạc này không phải làm bộ.

Đoạt được Thôi hồn linh trong tay thi yêu, Tuyết Kỳ quay đầu lại nhìn, toàn thân toát mồ hôi lạnh: Đứa trẻ đó chỉ còn cách huyết trì chưa đầy hai mét, nhanh chóng chạy như bay về hướng đối diện, rung lắc linh đang.

Bọn trẻ liền xoay người đi theo cô.

“Hừ.”

Một tiếng cười lạnh từ phía sau truyền đến.

Tuyết Kỳ quay đầu nhìn lại, một cãi hồ trảo thật lớn đã tóm được một đứa trẻ, chuẩn bị ném nó xuống nước.

Hồ Mẫu! Vừa rồi, lúc Tuyết Kỳ biến hoá chân thân Thiên La Dạ Xoa, giết chết thi yêu, Hồ Mẫu đứng trên yêu tinh thạch đã thấy rõ hết, thoáng giật mình một chút, lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng tóm lấy một đứa trẻ ném vào huyết trì.

Tuyết Kỳ lập tức bay qua đó, đỡ được đứa bé, bay vào bờ, vừa mới rơi xuống, hai cái bóng màu xanh hiện lên bên người, tóm lấy hai đứa trẻ, ném vào trong nước.

“Hắc hắc, ta xem ngươi có thể cứu được mấy đứa!”

Vì thời gian còn nhiều, Cửu Vĩ Thiên Hồ phải chờ đến lúc chuyển giao giữa ngày đêm mới có thể sống lại, cho nên Hồ Mẫu cũng không nóng vội, cố ý trêu chọc Tuyết Kỳ, lại tóm lấy một đứa trẻ, ném vào trong nước, mà không phải trực tiếp dìm xuống, nếu không Tuyết Kỳ dù có ba đầu sáu tay, cũng không thể bắt kịp.

Tuyết Kỳ buông hai đứa trẻ ra, lập tức xoay người chạy như bay, đón được hai đứa trẻ đang lơ lửng giữa không trung, bay vào bờ, vừa hạ xuống đất, lại có hai đứa khác bị nhấc lên.

Tuy biết mình đang bị trêu chọc, nhưng Tuyết Kỳ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể không ngừng bay tới bay lui phía trên huyết trì, hy vọng kéo dài thêm chút thời gian, chờ Diệp Thiếu Dương tới.

“Diệp Thiếu Dương!”

Tuyết Kỳ rống lớn, nhưng căn bản thanh âm bị trận pháp vây quanh, không thể truyền đến tai Diệp Thiếu Dương.

Cuối cùng, Hồ Mẫu thấy đã chơi đủ rồi, nhân lúc Tuyết Kỳ bắt hai đứa trẻ, bay về phía bờ huyết trì, lập tức tóm lấy hai đứa khác, quăng xuống nước.

Tay Tuyết Kỳ vẫn đang ôm một đứa, mắt thấy hai đứa khác rơi vào huyết trì, bản thân cảm thấy bất lực, đau lòng kêu lên một tiếng: “Không được!”

Đằng sau truyền đến hai tiếng nước động, trong lòng Tuyết Kỳ cảm thấy trống rỗng, đặt hai đứa trẻ lên bờ, khóc lóc quay người sang bên đó, tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người: Hai đứa trẻ đó, dĩ nhiên được hai người khác nhau nâng lên, bay về phía bờ ao.

Chăm chú nhìn kỹ, là hai thiếu niên, một nam một nữ, có chút quen mặt, đột nhiên nhớ ra, vui mừng kêu lên: “Là các ngươi! yêu phó của Diệp Thiếu Dương!”

“Chẳng phải cô cũng vậy sao,”

Tiểu Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, khó chịu nói, “Nghe nói cô là tiểu đệ của bọn ta, lão Thất hay lão Bát gì đó hả?”

Lại nước động vang lên hai tiếng, hai thân ảnh từ dưới nước vọt lên, là Quả Cam cùng Mỹ Hoa.

Bốn người đều dùng tu vi ngăn cản bọt nước, không bị dính nước trong huyết trì, đương nhiên không bị ăn mòn.

“Sao các ngươi đến giờ mới đến!”

Tuyết Kỳ bất mãn hét lên.

“Phải giải quyết bốn con thủy thi, nên có chút chậm trễ thời gian.

Cái cống thoát nước này, đúng là thúi kinh người.”

Quả Cam vuốt vuốt cái mũi, bọn họ đích đúng là mới chui lên từ cống ngầm.

Hồ Mẫu thấy bốn người xuất hiện, có chút bất ngờ, gầm lên giận dữ, phi thân lao tới, kêu lên một tiếng hồ ly, mọi người quay đầu nhìn lại, vô số quỷ ảnh cùng cương thi, hiện ra trong đám mây đen hai bên bờ, vòng qua huyết trì, mau chóng xông tới.

“Thất muội, mau đưa bọn trẻ rời khỏi đây, bọn ta sẽ chống đỡ!”

Tuyết Kỳ tạm thời không phản bác lại hai từ “Thất muội”

của Quả Cam, phi thân lên phía trước, rung lắc Thôi hồn linh, đám bé liền nối đuôi nhau đi theo cô.

“Đi về hướng ngược lại với cổng chính!”

Tiểu Bạch hét lớn, “Nơi đó là điểm yếu nhất của yêu trận, đã bị chúng ta phá mở khi tiến vào, ngươi cứ ra ngoài bằng đường đó, sẽ có cảnh sát tiếp ứng!”

Bởi hết thảy quỷ yêu đều bị nhóm pháp sư của Diệp Thiếu Dương, cùng đám người Tiểu Bạch cầm chân, những nơi còn lại trong Cô nhi viện đều trống không.

Tuyết Kỳ dẫn theo bọn trẻ, theo chỉ dẫn của Tiểu Bạch, một mạch chạy tới phía sau tường vây, thấy âm khí thoát ngoài ra từ một lỗ hổng, biết đó chính là vị trí Tiểu Bạch đã nói, mau chóng tiến lên mấy bước, đến bên lỗ hổng.

“Ngươi là quỷ phó của Diệp Thiếu Dương?”

Một thanh âm từ phía sau vang lên, Tuyết Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.