Chương trước
Chương sau
“Oanh”

một tiếng vang lớn, một khối đá lớn ở trên rơi xuống ngay trước mặt, lưu hỏa bắn ra, hai người vội vàng lui về phía sau, nhìn kỹ lại, suýt chút nữa thì ngất đi: Khối đá khổng lồ này vừa lúc rơi xuống ngay tại ở cổng vòm, chặn đứng lối ra, mặt trên có đầy dầu, lửa cháy trận trời.

“Không đi qua được!”

Diệp Thiếu Dương hét lớn, nếu cố tình vượt qua khối đá này ra ngoài, thể nào cũng bị nướng chín.

Nhưng đây là lối ra duy nhất, cứ tiếp tục chần chừ, tình huống sẽ chỉ càng tệ hơn.

“Liều thôi!”

Nhuế Lãnh Ngọc cắn răng một cái, kéo Diệp Thiếu Dương xông lên, kết quả một đống gạch ngói cùng nhũ đã vỡ vụn rơi ào ào xuống, lối ra duy nhất trước mặt đã hoàn toàn bị bịt kín.

“Rõ rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài một tiếng, “Đây là cơ quan đã được thiết kế trong mộ thất, một khi Thiên Bảo long hỏa du bị thiêu đốt, khối đá ở gần lối ra sẽ rơi xuống trước tiên, phong toả toàn bộ mộ thất, khiến trộm mộ cũng không thể nào chạy thoát……”

Nhìn quanh trái phải, khối đá cùng gạch ngói không ngừng rơi xuống, khung đỉnh của mộ thất đã biến thành biển lửa.

Hai người cẩn thận tránh né ngói vỡ rơi xuống cũng như lưu hoả đang ngày càng lan tràn ra, cảm giác xung quanh càng ngày càng nóng, trong lòng vô cùng khẩn trương.

“Vào trong Ngọc Tuỷ Quan trốn một đi!”

Diệp Thiếu Dương liếc nhìn đến Ngọc Quan, bất chợt nhớ đến việc Ngọc Quan có tác dụng ngăn cách khí tức trong ngoài, hơn nữa khí lạnh sản sinh ra trong Ngọc Quan, xem chừng có thể ngăn cản nhiệt độ từ bên ngoài.

Hai người nhanh chóng chui vào Ngọc Quan, tức khắc cảm giác được khí lạnh nhập vào thân thể, rất thoải mái.

Ngọc Quan này không những có thể ngăn cách khí nóng, mà còn cản trở khói bụi xâm nhập.

Hai người liền cảm thấy hô hấp thoải mái, hít vào một hơi thật sâu.

“Thật tiếc Vong Xuyên Thủy lúc giúp Kiến Văn Đế tụ hồn đã bị rút khô rồi, bằng không làm ướt toàn thân, có cơ hội chạy ra ngoài.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, chung quanh nơi này đã bị lửa thiêu đốt ngút trời, Thiên Bảo long hoả du tựa như vô cùng vô tận chảy xuống, toàn bộ mộ thất dường như đã bị thiêu rụi, nếu không ẩn thân trong Ngọc Quan, xem chừng hai người đã chôn thân nơi biển lửa.

“Không còn hy vọng rồi……”

Nhuế Lãnh Ngọc thu hồi ánh mắt, buồn bã nhìn Diệp Thiếu Dương, “Chúng ta ở trong này nhất thời không sao, nhưng một khi dưỡng khí bị thiêu hết, khẳng định hai ta sẽ bị ngạt chết ở đây……hẳn là chết chắc rồi.”

Diệp Thiếu Dương nắm lấy tay nàng, nhìn cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra xung quanh, không nói mấy câu vô nghĩa như “Trời không tuyệt đường người”

, pháp thuật của mình tuy mạnh, nhưng dù sao cũng là thân thể phàm thai, đối mặt tai hoạ như vậy, cũng chẳng biện pháp nào khác.

Không nghĩ tới bao lần cửu tử nhất sinh, đến Hoàng Đế cũng giết, thế mà cuối cùng lại chết ở nơi này…… Hai người im lặng mà ngẩn người, gạch ngói không ngừng rơi xuống, lửa cháy ngút trời, dập tắt gần như toàn bộ hy vọng chạy thoát của bọn họ.

“Xong rồi, xong hết rồi,”

Diệp Thiếu Dương thở dài một tiếng, quay sang nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Cô qua đây ngồi cạnh ta đi.”

Ngọc Quan rất lớn, đủ chỗ cho hai người sóng vai.

Diệp Thiếu Dương lấy tay kéo Nhuế Lãnh Ngọc lại, nàng cũng không phản đối, ngồi lại gần hắn, hai người vai sánh vai, tay trong tay.

“Có hối hận không?”

Biết chắc sẽ phải chết, Nhuế Lãnh Ngọc ngược lại rất bình tĩnh, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.

“Cái gì? Người muốn tới đây giết Thi Vương chính là ta, cô vì giúp ta mới đến đây, câu này để ta hỏi cô mới đúng.”

“Không, ta muốn nói là, ngươi vì ta mới giết chết Kiến Văn Đế, có lẽ sẽ bị Âm Ty trọng phạt, có hối hận không?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đã sắp chết, Âm Ty trách phạt hay không trách phạt, cũng chẳng quan hệ gì nữa rồi.”

“Nhưng lúc ấy ngươi không biết sẽ phải chết ở nơi này, nếu hiện tại chúng ta được cứu, Âm Ty sai người tới bắt, ngươi có hối hận không?”

“Cô có bao giờ thấy ta hối hận chưa, cho dù có thêm lần nữa, ta còn muốn giết hắn!”

Diệp Thiếu Dương cười lớn, tựa hồ quên đi bản thân đang nằm trong hiểm cảnh.

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài, “Ngươi không nên chết tại nơi này, ngươi là Thiên sư nhân gian, phải tung hoành thiên hạ, trảm yêu trừ ma, mới là……”

Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay nàng, khẽ mỉm cười, “Ta cũng không cam lòng chết thế này, nhưng…… có thể chết cùng cô một chỗ, cũng coi như cũng đáng giá, lại còn được nằm chung quan tài, coi như sau khi chết chung với nhau...ha ha,không cần lo hậu sự.”

Nhuế Lãnh Ngọc cắn môi, nhìn khói bụi tràn ngập minh điện.

Bởi ngói cùng dầu không ngừng rơi xuống, cùng với liệt hỏa cháy lên, trên nóc điện xuất hiện rất nhiều khe nứt, không thấy có Long hỏa du rơi xuống.

Trong minh điện lúc này đã chẳng còn vật gì có thể cháy, ngọn lửa duy trì hoàn toàn do Long hoả du, chờ dầu cháy hết, đương nhiên lửa cũng sẽ tắt.

Nhuế Lãnh Ngọc bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, trong lòng phán đoán, nhất định bọn họ không thể cầm cự được đến lúc đó, âm thầm thở dài, từ bỏ hy vọng cầu sinh cuối cùng, dựa đầu vào vai Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng đoán được hoàn cảnh, rất nhanh rút ra kết luận giống nàng, vì thế quyết định không nghĩ thêm nữa.

“Có việc ta vẫn chưa hỏi cô, lúc trước cô không phải phản đối ta giết Kiến Văn Đế, nhưng sau đó khi ta bắt được hắn, Chu Lệ ra tay cứu giúp, vì sao cô lại chắn đỡ giùm ta?”

Nhuế Lãnh Ngọc ôn nhu nói: “Ngươi vẫn không rõ sao?”

“Chính vì không rõ nên mới hỏi đó...”

“Lúc trước, ta không nghĩ ngươi sẽ vì ta mà làm ra việc không thể cứu vãn như thế, cho nên cực lực ngăn cản, nhưng sau khi ngươi bắt được Kiến Văn Đế, thì ta liền biết, mình cũng không thể ngăn cản…… Nếu ta không đỡ lại, khẳng định cho dù liều mạng bị thương, ngươi cũng quyết bắt lấy Kiến Văn Đế, ta không muốn thấy ngươi bị tổn thương.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Một khi cô ra tay, sẽ trở thành đồng lõa của ta rồi, không sợ Âm Ty hỏi tội sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc cũng bật cười.

“Chính là ta muốn như vậy, đến lúc đó nếu ngươi phải xuống Địa ngục chịu khổ, ta cũng có thể cùng ngươi xuống đó.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong những lời này, ngẩn người ra, trong lòng nhất thời kích động, đem mặt để sát tới gần mặt của nàng, Nhuế Lãnh Ngọc lui về phía sau, đưa tay lên chắn.

“Dù sao cũng đã sắp chết, chẳng lẽ không thể cho một nụ hôn vĩnh biệt sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc đỏ ửng mặt, cười nói: “Ngươi đã đoán được ba chữ kia chưa?”

“Việc này …..đã lúc này rồi, còn muốn đoán à?”

“Đương nhiên, sau khi chết có thành quỷ, vẫn là giống như vậy.”

Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức hít thở, có chút hổn hển nói: “Sau khi chết, ngươi có tính toán gì…… đi luân hồi không?”

“Cô sẽ đi sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.

“Ta là pháp sư, nếu không vào luân hồi, hậu quả thực đáng sợ…… ngươi cũng biết ……”

Dưỡng khí càng ngày càng ít, Nhuế Lãnh Ngọc phải ngừng lại hít thờ, mới có thể nói tiếp.

“Một khi chết đi…… Quỷ sai gặp được, sẽ bắt xuống Địa phủ…… Thậm chí lập tức diệt hồn……”

Khoé mắt Diệp Thiếu Dương ươn ướt, dùng sức hít vào một hơi, xiết chặt tay nàng, nói: “Vạn nhất chúng ta không có duyên định tam sinh, kiếp sau không gặp được nhau thì phải làm sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc đưa mắt nhìn hắn.

“Cho nên…… ta sẽ không đi luân hồi, ta sẽ lưu lại nhân gian, chờ cô chuyển thế…… Lại đi tìm cô, đánh thức trí nhớ của cô……”

Nhuế Lãnh Ngọc cười, “Vậy ta cũng không đi luân hồi.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, chợt hiểu ra ý tứ của nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng, nói: “Không hối hận sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.