“Oanh”
một tiếng vang lớn, một khối đá lớn ở trên rơi xuống ngay trước mặt, lưu hỏa bắn ra, hai người vội vàng lui về phía sau, nhìn kỹ lại, suýt chút nữa thì ngất đi: Khối đá khổng lồ này vừa lúc rơi xuống ngay tại ở cổng vòm, chặn đứng lối ra, mặt trên có đầy dầu, lửa cháy trận trời.
“Không đi qua được!”
Diệp Thiếu Dương hét lớn, nếu cố tình vượt qua khối đá này ra ngoài, thể nào cũng bị nướng chín.
Nhưng đây là lối ra duy nhất, cứ tiếp tục chần chừ, tình huống sẽ chỉ càng tệ hơn.
“Liều thôi!”
Nhuế Lãnh Ngọc cắn răng một cái, kéo Diệp Thiếu Dương xông lên, kết quả một đống gạch ngói cùng nhũ đã vỡ vụn rơi ào ào xuống, lối ra duy nhất trước mặt đã hoàn toàn bị bịt kín.
“Rõ rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc thở dài một tiếng, “Đây là cơ quan đã được thiết kế trong mộ thất, một khi Thiên Bảo long hỏa du bị thiêu đốt, khối đá ở gần lối ra sẽ rơi xuống trước tiên, phong toả toàn bộ mộ thất, khiến trộm mộ cũng không thể nào chạy thoát……”
Nhìn quanh trái phải, khối đá cùng gạch ngói không ngừng rơi xuống, khung đỉnh của mộ thất đã biến thành biển lửa.
Hai người cẩn thận tránh né ngói vỡ rơi xuống cũng như lưu hoả đang ngày càng lan tràn ra, cảm giác xung quanh càng ngày càng nóng, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Vào trong Ngọc Tuỷ Quan trốn một đi!”
Diệp Thiếu Dương liếc nhìn đến Ngọc Quan, bất chợt nhớ đến việc Ngọc Quan có tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089371/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.