Sùng Trinh ngẩn ra, “Lấy pháp lực của tổ tiên, sao có thể không được……”
“Ngươi đừng quên, hắn đã đánh bại Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty, cô nương kia cũng không phải dễ chọc, hai người bọn họ nếu một lòng muốn chạy, hai chúng ta chưa chắc đã ngăn cản được?”
Sùng Trinh suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu, sinh thời ở nhân gian, bọn họ đều từng là Đế Vương quân lâm thiên hạ, sau khi chết tuy được thụ phong Âm Thần, nhưng pháp lực cũng như địa vị ở Âm Ty cũng chỉ là bậc trung, còn không kém bao nhiều với Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty.
“Cũng phải thử một lần chứ”
Sùng Trinh không cam lòng.
Chu Lệ thở dài nói: “Không đánh còn đỡ, nếu đã đánh rồi, thì giá nào cũng phải bắt hắn, bằng không một khi để hắn chạy thoát, tất nhiên sẽ coi toàn bộ Âm Ty là địch, chiến tranh trước mắt sắp xảy ra, nếu hắn đi về phía bên kia, thì đó sẽ trở thành một lực lượng rất đáng sợ.
Trầm ngâm một hồi, Chu Lệ lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, ta cũng không nghĩ ra ai đã truyền thụ Đâu Suất Bát Quái Tiên cho hắn.”
Sùng Trinh nhíu mày nói: “Chuyện này là sao?”
“Đâu Suất Bát Quái Tiên chính là pháp thuật của Âm Phủ, tất nhiên là có người truyền thụ, thì hắn mới có thể biết được, đây có lẽ là việc làm của một đại nhân vật nào đó, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
Sùng Trinh trầm ngâm một lát, nói: “Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng cũng mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089370/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.