Chương trước
Chương sau
Từ góc độ này mà nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc lại có một kiểu kiều diễm khác.

Đột nhiên, hắn trong đầu nghĩ đến người nào đó, cảm thấy áy náy nảy lên trong lòng, nhịn không được âm thầm thở dài một hơi.

“Làm sao vậy, làm ngươi đau à?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói, tuy thanh âm thực bình đạm, nhưng lại lộ ra ý quan tâm trong đó.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhắm mắt lại, tâm thần hỗn loạn.

Nhưng là nhớ tới quyết định của chính mình, dần lấy lại bình tĩnh.

Nhuế Lãnh Ngọc giúp hắn lau rửa vết thương xong, vừa muốn đứng dậy, Diệp Thiếu Dương đột nhiên giữ chặt tay nàng, nói: “Cùng ta nói chuyện một chứ nữa.”

Nhuế Lãnh Ngọc do dự vài giây, mới rút tay về, cúi đầu nhìn hắn, nói: “Nói cái gì?”

“Ách, chuyện gì cũng được, tùy tiện thôi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nắm lấy bàn tay phải của hắn, mở ra, nhìn mấy đạo hồn ấn trên đó, nói: “Gần đây ngươi lại thu nạp mấy quỷ phó cùng với yêu phó hả?”

“Mấy con…… Không phải mấy, không đúng một cũng không có, cô đều gặp qua rồi.”

“Năm đạo hồn ấn, ngoại trừ Qua Qua, đều là cô gái sao?”

“Ba cô gái, có một xà yêu là nam!”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng giải thích.

“Ba cô gái, còn chưa đủ sao?”

“Cái này…… không ít.”

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng.

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, tay trái bàn tay hắn, tay phải chậm rãi vẽ lên lòng bàn tay, giống như viết chữ.

“Ngươi có thể cảm giác được ta viết chữ gì không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Khi còn nhỏ vẫn hay chơi trò này, không lần nào đoán được.”

“Ta viết lại một lần nữa, tổng cộng có ba chữ.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm túc viết lại một lần, Diệp Thiếu Dương điều động hết tế bào thần kinh cảm giác toàn thân.

Sau khi viết xong, Nhuế Lãnh Ngọc buông tay hắn ra, mở hai mắt đẹp mà nhìn hắn, “Đoán được chưa?”

“Chữ cuối cùng là chữ ‘ngươi’, hai chữ trước nét bút quá nhiều, đoán không được…… Cô viết cái gì thế?”

“Không nói cho ngươi,”

Nhuế Lãnh Ngọc chớp chớp mắt, “Sau này ngươi có thể từ từ mà đoán, đoán được nói cho ta hay.”

Sau này? Hiện tại không thể đoán được, còn nói gì đến sau này? Nhịn không được nắm chặt bàn tay mới bị nàng viết chữ, đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay có một chút khí tức lưu động, bỗng dưng cả kinh, để sát vào nhìn, thì lại không có phát hiện gì.

“Đây là một môn thuật phong ấn, dùng một sợi thần thức viết xuống phong ấn, có thể vĩnh viễn không biến mất.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Vừa rồi ta đã dùng chính thần thức của mình để viết chữ, lưu lại trong lòng bàn tay của ngươi, ngươi cứ từ từ mà cảm giác đi, ta chờ đến khi ngươi đoán được.”

Diệp Thiếu Dương cảm giác được, vừa rồi nàng tuy là như làm ra một trò chơi, nhưng khẳng định còn ẩn hàm ý nghĩa nào đó nữa, liền hỏi: “Đoán đúng rồi thì có gì tốt nào?”

“Nếu đoán đúng, ta sẽ thực hiện ba chữ này.”

Diệp Thiếu Dương tim đập thình thịch, bất quá cũng là lập tức nghĩ đến, ba chữ này không có khả năng là “Ta yêu ngươi”

, nếu không nàng cũng không nói thực hiện hay không thực hiện.

“Có mấy lần cơ hội?”

Nhuế Lãnh Ngọc vốn định tùy tiện nói, nhưng nghĩ lại, nếu hắn cứ đoán đại, ngày nào cũng đoán ra vô số đáp án, thì mình không phải sẽ phiền chết sao, vì thế nghĩ nghĩ rồi nói, “Mỗi tháng một lần.”

“Ách …….

cái này có quan hệ gì đến sinh lý không vậy?”

Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt trầm xuống, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Chậm rãi mà nghĩ, nghĩ ra thì gửi tin nhắn cho ta.”

Nói xong tự mình mở cửa đi ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương dựa vào đầu giường, cười khổ không thôi.

Ba chữ này, chữ cuối cùng là “ngươi”

, vậy sẽ là cái gì đây? Yêu thương ngươi? Không phụ ngươi? Giết chết ngươi? phi phi …..Càng nghĩ càng xa.

Trần Lộ từ trong linh phù bay ra, ngồi xuống mép giường, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Rất khó đoán phải không?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Đại tỷ cô không phải đã nói là không nhìn trộm chuyện riêng tư của ta rồi à?”

“Ta là đại tẩu của ngươi, không phải đại tỷ.”

Trần Lộ sửa lại cho đúng, nói: “Có muốn đại tẩu này giúp ngươi suy đoán hay không?”

“Được rồi, việc của ta tự ta làm.”

Diệp Thiếu Dương vừa vắt óc suy nghĩ, vừa cảm giác khí tức trong lòng bàn tay, phảng phất giống như một dòng nước chảy, không thể nào nắm bắt.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra manh mối, đành phải từ bỏ, trong miệng lẩm bẩm: “Cô nàng cũng thật là, trước kia làm mình viết thư tình, viết mấy chục lá đều không có trả lời, hiện tại còn lưu lại ba chữ này bắt mình phải đoán nữa, một tháng chỉ được đoán có một lần……muốn chơi mình mà?”

Trần Lộ nói: “Việc này thuyết minh là trong lòng cô ấy có ngươi, còn nếu khác thì ai mà rảnh để chơi ngươi?”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Làm sao cô biết cô ấy không phải viết ‘Chém chết ngươi’?”

Trần Lộ biết hắn nói giỡn, bật cười, cũng không đáp trả.

“Được rồi, để sau này chậm rãi mà nghĩ, chính sự còn chưa xong nữa.”

Diệp Thiếu Dương kéo chăn lên, che hết cả thân hình dưới chăn, nói: “Cô cũng nghỉ ngơi đi.

Trai đơn gái chiếc thế này, lại là đại tẩu với em chồng, còn ra thể thống gì!”

Trần Lộ xốc chăn của hắn lên, đi lên trên.

Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương ngồi dậy, “Cô muốn làm gì?!”

“Khẩn trương cái gì, ngươi là em chồng của ta, ta còn có thể đem ngươi làm gì hả,”

Trần Lộ chớp chớp mắt, “Lại nói ngoại trừ Đạo Phong, người khác ta không nhìn vào mắt.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm cô có muốn coi trọng ta thì cũng do ta coi trọng cô mới được.

“Được rồi, ta muốn nói tới việc chính, ta muốn lưu lại, lưu lại lâu dài!”

“Ngày đó không phải cô đã nói rồi sao? Để sau này rồi nói.”

Diệp Thiếu Dương không nghĩ quá nửa đêm còn cùng cô nói chuyện này, liền nói qua loa cho có lệ, chờ siêu độ Tử Nguyệt xong, hừ hừ, dù sao cô cũng bám vào linh phù, siêu độ hay không siêu độ, còn không phải do ta định đoạt sao? Trần Lộ nói: “Đừng mà nghĩ đến lừa ta, ta biết ngươi muốn siêu độ ta, ngươi không phải có Quỷ Phó sao, kỳ thật có thêm ta nữa thì cũng không nhiều gì?”

“Cái đó không giống nhau, mấy Quỷ Phó của ta đều không phải quỷ hồn trên nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta là Thiên sư, công việc chính là bắt quỷ, sao có thể để một con quỷ lưu lại bên người mà không bắt.”

Trần Lộ trầm mặc một hồi, nói: “Nếu bắt không được thì sao?”

“Bắt không được thì còn nói làm gì,”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi, “Cô có ý gì đó, muốn chạy à?”

“Không chạy, nhưng ngươi không bắt được ta.”

Nói xong, thân ảnh hóa thành sương khói, chui vào bên trong ba lô của hắn…… Diệp Thiếu Dương vội vàng mở ba lô ra, chỉ thấy Âm Dương Kính lóe sáng, mặt trên hiện ra khuôn mặt đắc ý của Trần Lộ.

“Ta với Tuyết Kỳ nói chuyện rất hợp, muốn ở trong này cùng nàng, rồi cùng nhau tu luyện, chờ gặp được Đạo Phong ta sẽ ra ngoài, em chồng, đừng có tìm ta, ha ha ha……”

“Đệch!”

Diệp Thiếu Dương nện một quyền lên cái chăn, ngàn tính vạn tính, lại quên mất Âm Dương Kính, thế giới trong gương đã bị Dương Cung Tử hạ cấm chế, chính mình chỉ có thể dùng thần thức tiến trong xem xét, lại không thể thi triển bất kỳ pháp thuật nào bên trong đó, Trần Lộ nếu vẫn không chịu ra, mình thực sự cũng chẳng làm gì được cô ta.

Nghĩ nhiều cũng thế thôi, dù sao người cô ta chờ chính là Đạo Phong, tương lai nếu có gặp hắn, mình sẽ trực tiếp giao ra Âm Dương Kính, tuỳ hắn xử lý.

Vì trả thù dám hố mình, Diệp Thiếu Dương dán lên mặt trên Âm Dương Kính một tấm Bế khí phù, phong toả lại thế giới trong gương, cô không phải thích vào sao, được rồi, vậy thì cô ở luôn trong đó đi.

Diệp Thiếu Dương cười hai tiếng xấu xa, chui vào trong chăn.

Đầu óc không tự chủ được lại nghĩ tới ba chữ mà Nhuế Lãnh Ngọc lưu lại, suy đoán ra rất nhiều khả năng, nhưng khi nghĩ đến việc mỗi tháng chỉ có một cơ hội, lại không dám đoán bừa nữa.

Rốt cuộc…… là ba chữ gì đây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.