Chương trước
Chương sau
Tạ Vũ Tình giật mình nói: “Cùng ở trong một toà nhà, sao lại có hai đám cương thi, thật không thể tưởng tượng nổi!.”

“Sự việc chúng ta mới trải qua, vốn dĩ là chuyện không theo lẽ thường rồi.”

Diệp Thiếu Dương đứng trên bệ xi-măng, có chút không yên tâm mà nhìn xuống nước ao, nói, “Ta cũng không nghĩ tới, nơi này lại dĩ nhiên là một cái thi sào, lai lịch thi ma thì ta không biết, nhưng con huyết thi lột da này, nhất định là đến từ cổ mộ.”

Hắn đi đến bên cạnh Tạ Vũ Tình, cúi xuống nhặt bàn tay bị chặt đứt từ dưới đất lên, chỉ vào hai ngón thừa ra trên bàn tay, nói: “Lúc trước không phải cô đã hỏi ta, sao chỉ cần xem qua bàn tay nó mà có thể đoán ra đối phương là Huyết thi lột da, đáp án chính là nằm ở ngón tay của nó, huyết thi lột da mỗi khi tu luyện được ba trăm năm, thì sẽ mọc thêm một ngón tay, con này đã mọc ra hai ngón, chứng tỏ nó có sáu trăm năm tu vi, trừ bỏ Huyết thi lột da, các loại cương thi khác đều không có đặc điểm này, cho nên liếc mắt một cái ta đã nhận ra.

Hơn nữa con huyết thi lột da này, tuy rằng rất là hung hãn hơn rất nhiều so với cương thi, nhưng mà lại không có chút thông minh nào, bằng không nó sẽ không buông tha chúng ta, mà liều mạng quyết đấu với thi ma, hơn nữa cương thi không thể ẩn hình, cho nên nếu pháp sư muốn sử dụng tà thuật để luyện hóa một con cho mình sai sử, cũng hiếm khi lựa chọn Huyết thi lột da, thà cứ trực tiếp nuôi dưỡng tiểu quỷ, thì cũng tiện dụng hơn nhiều.

Huyết thi lột da này, chỉ có thể nhìn thấy ở mộ cổ.

Vương công quý tộc thời xưa, sau khi hạ táng, để phòng ngừa trộm mộ, sẽ tìm pháp sư luyện chế ra đồng tử túc trực bên linh cữu, huyết thi lột da này vì thế được làm ra, chính là để thủ mộ, chúng cực kỳ mẫn cảm đối với hơi thở người sống, một khi ngửi được nhân khí, sẽ lập tức lao vào cắn xé, không chết không ngừng, hơn nữa gia hỏa này có đến sáu trăm năm tu vi, nhất định là đến từ mộ cổ”

Sau khi Tạ Vũ Tình nghe Diệp Thiếu Dương giải thích tỉ mỉ như thế, lông mày càng nhăn chặt lại.

“Cương thi từ mộ cổ, làm sao mà chạy ra đến nơi này được?”

“Ai mà biết!" Diệp Thiếu Dương đi tới bên cạnh hài cốt thi ma, cẩn thận kiểm tra quần áo trên người nó một lượt, nói: “Người này lúc còn sống, hẳn là người triều Minh.”

Tạ Vũ Tình nói: “Sao ngươi biết được?”

“Thì căn cứ vào quan phục của nó ”

Diệp Thiếu Dương nói, “Pháp sư phán đoán tuổi tác của cương thi, đầu tiên chính là xem quần áo, trang phục quan lại của các triều đại, đều phải nhận biết, đây là kiến thức cơ bản.”

Nói xong, lật thi ma lại chính diện, nhìn mộc kiếm màu đen đang cắm trên mặt nó, rút ra xem, là một thanh kiếm gỗ cùng kích thước với đào mộc kiếm, toàn thân màu đen.

“Hắc mộc đàn kiếm, thứ tốt …..”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói, tìm một tờ khăn giấy, lau khô mộc kiếm, thấy một mặt có khắc bốn chữ “Bát cực độ pháp”

, trong lòng bừng tỉnh, “Thì ra là thế…… Nếu thanh kiếm này là của Lý Hiếu Cường, vậy chứng minh hắn là người của Bát cực môn.”

“Bát cực môn? Cũng là đạo sĩ sao?”

“Còn phải nói, Bát cực môn chính thống, đương nhiên là một nhánh trong Đạo gia, chỉ là sau khi trải qua bao cuộc chiến loạn, Bát cực môn tan rã rồi biến mất, nhưng rất nhiều võ học cũng như pháp thuật của Bát cực môn đã được lưu truyền dân gian, rất nhiều tán tu nhân gian lập môn phái rồi tự xưng là phân nhánh của Bát cực môn, cho nên trong giới pháp thuật có câu nói, đó là ‘Thiền tông nhiều như cẩu, Bát cực ở khắp nơi ’, cách làm phép của Bát cực môn có một đặc điểm, chính là không dùng đào mộc kiếm diệt thi, mà dùng kiếm làm bằng gỗ đàn, đặc biệt là loại hắc mộc đàn này, linh lực cũng tương tự, chỉ là thuộc tính bất đồng, phương thức làm phép cũng không giống nhau.”

Tạ Vũ Tình nghe thế thì giống như lọt vào sương mù, nói: “Ngươi thôi đừng phổ cập kiến thức cho ta nữa, đừng quên mục đích chúng ta tới đây làm gì, mau tìm xem notebook ở đâu.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới đứng dậy, tính toán đi kia qua một đám cương thi cấp thấp kia, đang nằm một đống ở kia tìm một chút ở y phục chúng nó có cất hay không, ánh mắt đảo qua di hài của Huyết thi lột da, đột nhiên nghĩ đến: Toàn thân Huyết thi lột da không phải là đỏ bừng sao? Lý Hiếu Cường chỉ nói là cương thi màu đỏ, chứ không nói rõ chỗ nào đỏ, có khả năng là muốn chỉ thân thể nó?...

Lập tức xoay người, đi tới dưới chân Huyết thi lột da, dùng đàn mộc kiếm mà lau đi thi huyết trên người nó, vốn chỉ định kiểm tra trên người nó, xem có ký hiệu gì đó hay không, kết quả ánh mắt vừa lướt qua, từ trong đống nội tạng mà nó tự tay moi ra, có một vật màu đen, trong lòng khẽ động, dùng đàn mộc kiếm đẩy hết mớ ruột cùng ít xương cốt bầy nhầy sang một bên, liền lộ ra một vật được bao lại bởi túi nilon không thấm nước.

Nhìn kỹ, mặt trên còn khắc một ít đạo văn, dùng để phòng ngừa túi nilon bị thi thủy ăn mòn.

Diệp Thiếu Dương tâm tình lập tức kích động, cũng rảnh để ý đến dơ bẩn, dùng tay mở túi nilon ra, cẩn thận lấy ra từ bên trong một cái đồ được bao lại bởi tấm lụa màu hồng, một lần nữa mở ra, thì thấy một quyển notebook có bìa nhựa màu xanh biếc, là loại sổ cũ từ những năm 80, thường được dùng làm "Sổ ghi chép công tác".

Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình hưng phấn liếc mắt nhìn nhau một cái, tùy tay mở ra một trang, thấy trên mặt notebook tràn ngập chữ viết, còn có một số đồ hình, nhìn lướt qua một chút thì thấy, có liên quan tới ngũ hành bát quái, liền biết là không có tìm sai, cũng không xem nhiều, nhanh chóng nhét vào trong túi.

Một lần nữa đứng trên thành bể, Diệp Thiếu Dương nhìn vào trong nước, chờ mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng trở lại, lấy từ ba lô ra một bao gạo nếp, rải vào trong nước một ít, sau đó cúi người quan sát mặt nước một hồi, nhẹ nhàng thở ra, nhảy xuống, nói: “Bên trong không còn cương thi.”

Tạ Vũ Tình buồn bực nói: “Làm sao biết được?”

“Cương thi ghét nhất gạo nếp, mới vừa rồi ta có rải một ít gạo nếp vào, tuy không thể làm cương thi bị thương được, nhưng nếu phía dưới có cương thi, ngửi được mùi gạo nếp, ít nhất cũng sẽ cựa quậy thân mình, ta nhìn nửa ngày, mặt nước không hề nhúc nhích, chứng tỏ không còn cương thi.

Đi thôi.”

Nói xong, xoay người đi tới cửa phòng nghỉ.

Tạ Vũ Tình thấy trước mắt một đống cương thi, vội đuổi theo, hỏi: “Đám cương thi này làm sao bây giờ?”

“Đợi lát nữa ta gọi điện thoại, nhờ Quách sư huynh tới xử lý, nơi này thi khí quá nặng, nếu không làm pháp sự, chỉ sợ sẽ lại hình thành thi sào, là tai hoạ ngầm.”

Lúc đi qua cửa phòng, Diệp Thiếu Dương cúi người kiểm tra qua đống gỗ vụn, tìm được khoá cửa, xem xét rồi một hồi, chỉ là một chiếc khoá bình thường, suy nghĩ một chút, nói: “Giờ thì ta đã hiểu, con thi ma này rất có thể đã bị thi khí trong phòng hấp dẫn, muốn vào tu luyện, nhưng phát hiện có Huyết thi lột da bên trong, vẫn luôn không dám vào, đương nhiên cũng có thể do nguyên nhân khác.

Lúc Lý Hiếu Cường đến đây, đã gặp thi ma, dùng đàn mộc kiếm đả thương, xua nó rời đi, sau đó mở khoá cửa, hắn đã dùng bế khí thuật hoặc pháp khí gì đó, giấu đi dương khí của mình, rồi thừa dịp Huyết thi lột da đang ngủ đông, đem notebook nhét vào bụng nó……”

Tạ Vũ Tình nghe vậy, nhịn không được, chen vào một câu: “Vì sao mà ngươi lại cho rằng hắn lặng lẽ nhét vào?”

“Lý Hiếu Cường có thể đánh lui thi ma, chứng tỏ tu vi không yếu, nhưng cũng chưa chắc đủ mạnh, nếu đổi thành ta, một mình gặp phải thi ma, không thể nào có chuyện sau khi đánh trọng thương nó rồi còn để cho nó có cơ hội bỏ chạy.”

“Mèo khen mèo dài đuôi.”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, nói.

“Đúng rồi, suy luận này của ngươi có chút không hợp lý, khi chúng ta tới, cửa phòng đã bị khóa, nếu lúc trước Lý Hiếu Cường đã đến đây, thì hắn đi vào như thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.