Chương trước
Chương sau
“Tạo hóa vô cực, ngũ tâm kích thạch!”

Diệp Thiếu Dương tay phải nắm chặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tay trái năm ngón khép lại, vẽ ra Vô cực ấn, một chưởng đánh vào ngực Bạch Mao cương thi.

Bạch Mao cương thi lảo đảo lui về phía sau, rơi xuống ao nước.

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng Bạch Mao cương thi giãy giụa trong nước thuốc formalin, nghĩ thầm thật là khác nghề như khác núi, thi ma rốt cuộc không phải thủy thi, giống như vịt lên cạn, sau khi rơi xuống nước cũng không làm gì được.

Nhìn thấy Bạch Mao cương thi đang cố bám vào thành bể, ý đồ bò lên trên, Diệp Thiếu Dương giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, muốn nhân cơ hội mà chém chết nó, Bạch Mao cương thi tuy không có chỉ số thông minh gì, nhưng bản năng cũng ý thức được nguy hiểm, hai tay chống vào thành bể, nhảy dựng lên.

“Long Tuyền nhất động quỷ thần kinh!”

Long Tuyền kiếm loé lên, đâm tới mặt của Bạch Mao cương thi, nhát kiếm này là do Diệp Thiếu Dương phán đoán tình huống nhảy của nó, vốn tưởng một đòn sẽ trúng, kết quả…… lại thất thủ: thân thể Bạch Mao cương thi đang bay phía trên, lại đột nhiên hạ xuống.

Không thể nào! Làm sao thi ma này lại học được chiêu thức trầm xuống? Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng màu đỏ đang túm lấy hai chân Bạch Mao cương thi, bị mang theo từ trong nước ra ngoài, một bàn tay vẫn nắm chặt chân Bạch Mao cương thi không chịu buông ra, kết quả...cả hai đều ngã lên trên bệ xi-măng.

Bạch Mao cương thi bị tập kích từ phía sau, vội vàng xoay người lại, mà cắn một ngụm vào bả vai kẻ đánh lén, đối phương cũng không yếu thế, cắn ngược lại nó, dùng cánh tay duy nhất cào xé Bạch Mao cương thi, cả hai lao vào nhau mà cắn xé Đến lúc này, Diệp Thiếu Dương mới thấy rõ, bóng người màu đỏ thì ra là con Huyết thi lột da! Trong đầu lập tức có chút choáng nhìn cảnh này, ngẩn người ra nhìn cảnh tượng trước mắt: Một con Bạch Mao cương thi cùng một con Huyết thi lột da, đang chiến đấu với nhau? Rốt cuộc là có chuyện gì mà thành thế này? Hay là tranh đấu nội bộ? “A, cẩn thận!”

Tạ Vũ Tình kêu to một tiếng, sau đó bắn ra hai phát súng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một con cương thi đỉnh đầu bị đánh nát, thi huyết cùng dịch não theo miệng vết thương cùng thất khiếu chảy ra ròng ròng, ngã gục xuống đất, nhưng mà phía sau còn mấy con cương thi nữa đang đi tới.

Thì ra là mấy con cương thi chưa có bị Bạch Mao cương thi giết chết, còn có hai con thiếu tay thiếu chân, bò sát mặt đất.

Diệp Thiếu Dương có bảo kiếm trong tay, đối phó mấy con tiểu lâu la này dễ như trở bàn tay, tiến lên nhẹ nhàng hạ mấy kiếm, xử lý xong chúng nó, xoay người lại thì thấy được một cảnh kinh khủng: Hai con cương thi tu vi thâm hậu kia đều đã bị trọng thương, một con bụng bị xé rách toạc, một con cổ lệch sang một bên, trên thân thể cả hai đều nhuốm đầy thi huyết, nội tạng cùng dịch nhầy thi độc chảy ra tùm lum, nhưng vẫn đang cắn xé lẫn nhau…… Trường hợp này đã không thể dùng máu me cùng ghê tởm để hình dung được nữa rồi.

Cơ hội tốt như vậy, còn chờ gì nữa? Diệp Thiếu Dương lập tức xông lên, suy tính một lát, vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đâm về phía thi ma, thi ma dường như lúc này mới nhớ ra, còn có một đối thủ lợi hại là Diệp Thiếu Dương, cảm nhận được nguy cơ, ngẩng đầu lên nhìn.

Vì thân thể nó bị Huyết thi lột da ôm chặt, hoàn toàn không thể động đậy, đành phải phun một ngụm thi khí về phía Diệp Thiếu Dương, hình thành một đạo kết giới bằng sóng khí, muốn ngăn cản đòn công kích.

Kết quả, Long Tuyền kiếm rung động, tận diệt hết thi khí, một kiếm đâm vào giữa đỉnh đầu nó, một cỗ thi huyết phọt ra, dính lên thân kiếm, lập tức tạo thành bọt khí như nấu nước sôi, bốc hơi lên thành từng luồng hắc khí.

Thân thể to lớn của thi ma lập tức giống như bị xì hơi, trở nên mềm xuống, toàn thân lại bị khóa trụ, cũng không thể giãy giụa hấp hối, mà chỉ run lên một hồi, rồi mềm oặt ngã vào trong lòng ngực của Huyết thi lột da.

Huyết thi lột da dùng một đẩy nó ra, quay sang Diệp Thiếu Dương đánh tới.

“Bây giờ mới nghĩ đến ta? đã chậm!”

Diệp Thiếu Dương đã sớm căn chuẩn thời cơ, xoay người một cái, tránh được hai tay của Huyết thi, tay trái chụm lại thành mắt phượng, dùng sức bổ vào Tử quy huyệt dưới cằm của nó, miệng Huyết thi lột da bị bắt há ra, Diệp Thiếu Dương thừa cơ hội này, dùng ngón tay bắn ra, đem Hoá thi hoàn tiến miệng nó.

“Cái này vốn chuẩn bị cho thi ma, nhưng vì ngươi đã giúp ta giết chết thi ma, không có gì báo đáp, thưởng cho ngươi đó!”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, đem hai lá linh phù giao nhau thành chữ thập, rồi dán lên miệng của huyết thi, tay phải rút Thái Ất Phất Trần, dính chút nước miếng của mình vào đuôi phất trần, khua tay vẽ lên hai lá phù, họa thành định thi phù.

Đối phó với cương thi cấp bậc này, một lá Định thi phù căn bản không vây được nó, phải dùng hai lá mới được.

Huyết thi lột da cảm nhận được nguy cơ, không hề công kích Diệp Thiếu Dương, mà vươn cánh tay không bị chém, vươn lên miệng của mình, nhưng vừa mới đụng tới linh phù, lập tức bị một đạo thần quang đánh văng ra.

Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, hai tay kết ấn, nhìn thẳng Huyết thi, trong miệng niệm chú: "Thái thượng tam thanh, ứng biến bất hoặc, chư bàn tà ma, tứ huyết toàn phá! Cấp cấp như luật lệnh!”

Oanh một tiếng, từ trong cổ họng huyết thi, phát ra tiếng nổ giống như là lựu đạn nổ mạnh.

Huyết thi lột da điên cuồng nôn ra, muốn phá linh phù, nhưng phun ra một đống lớn huyết nhục cùng dịch nhầy, sau đó một bàn tay run rẩy đút vào trong miệng, muốn móc ra thứ gì đó, kết quả tay càng cắm càng sâu, duỗi đến tận trong bụng, dùng sức rút ra, mang theo một tảng máu đen, cùng đống nội tạng màu sắc rực rỡ.

Sau đó, huyết thi lột da toàn thân lảo đảo lắc lư, rồi ngã xuống đất bất động.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nhìn hai con cương thi to lớn nằm trên mặt đất, dở khóc dở cười lắc đầu, nói: “Nếu hôm nay hai gia hỏa này liên hợp đối phó chúng ta, không phải tự giết hại lẫn nhau, có lẽ ta với cô có khả năng không ra nơi này được.”

Tạ Vũ Tình cũng cảm khái, gật đầu, “Bây giờ ta mới biết được, cương thi thật là ngốc nghếch, lại tự giết hại lẫn nhau.”

“Ai nói với cô là cương thi đều tự giết hại lẫn nhau?”

Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ vào đám cương thi lông xám trên mặt đất, nói, “Bọn chúng vẫn luôn ở trong ao, vì sao không tàn sát lẫn nhau? vì sao mà Huyết thi lột da chỉ giết thi ma, mà không giết bọn chúng?”

Tạ Vũ Tình bỗng ngẩn người ra, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, vì sao nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào con Huyết thi lột da, nói: “Gia hỏa này là vương giả ở thi sào, lũ cương thi cấp thấp kia đều là tiểu đệ của nó, lão đại đương nhiên sẽ không giết tiểu đệ, cái này cũng giống như động vật, một núi không thể chứa hai hổ, cương thi cũng có ý thức về lãnh địa, một khi có cương thi ngoại lai có cùng đẳng cấp xâm nhập vào lãnh địa của mình, nhất định nó sẽ đại chiến một phen.”

Tạ Vũ Tình giật mình, nhíu mày nói: “Ý của ngươi là...

hai con cương thi này không phải cùng một đám? Nhưng bọn chúng đều sinh hoạt trong một toà nhà mà?”

“Lúc đầu ta cũng cho rằng chúng đến từ một cái thi sào, nhưng cô nghĩ lại mà xem, lúc chúng ta tiến vào, cửa phòng giải phẫu vẫn bị khóa, nếu thi ma kia thật sự thuộc về nơi này, thì căn bản cửa sẽ không khóa lại, bởi vì cương thi ra vào phòng cũng không khóa cửa rồi mở cửa.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình, nói, “Thi ma này rõ ràng đã theo đuôi chúng ta vào đây, kết quả bị Huyết thi lột da coi là kẻ xâm lấn, nên chiến đấu với nhau……chỉ đơn giản như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.