Chương trước
Chương sau
Không có biện pháp nào, Tạ Vũ Tình đành phải nhờ bác gái quản lý đem tất cả hồ sơ ra, mỗi người một chồng, phân công nhau tìm kiếm.

Với tính cách của Tạ Vũ Tình, xem một hồi liền không chịu được, đẩy hết tư liệu qua cho Diệp Thiếu Dương, sau đó đi tìm bác quản lý nói chuyện, biết được Lý Hiếu Cường có tư cách xem tư liệu, bởi vì hắn có thân phận là cán bộ Hội Học Sinh.

Sau đó Tạ Vũ Tình không ngừng truy vấn, hỏi thăm về sự việc xảy ra với Lý Hiếu Cường cùng với một số truyền thuyết trong trường.

Một giờ sau, cô quay lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, chụp tay lên bàn, nói: “Nè, xem lâu như vậy, có tra ra cái gì không?”

Diệp Thiếu Dương cầm trong tay một tập tài liệu, chậm rãi nói: “Có phát hiện những cũng không phải là manh mối gì, nhưng cũng có thể hiểu thêm một chút về lịch sử ngôi trường này: thì ra trường học này đã có từ thời dân quốc, khi đó gọi là Đại giảng đường Cương Thành, thời kỳ kháng Nhật bị bỏ hoang, sau khi kiến quốc xong, có một thương nhân từ Đài Loan về nước, đầu tư thành trường học……”

Tạ Vũ Tình bĩu môi nói: “Cái này còn phải xem tư liệu sao, Cương Thành ai chả biết rõ, hiệu trưởng của trường đầu tiên tên là Ngô Nhạc Ý, là một trong số nhóm đầu tiên của thương nhân Đài Loan về đại lục, được chính quyền địa phương vô cùng ưu đãi, ở Cương Thành tuy không phải là nhà giàu nhất nhưng cũng không thua kém gì, quản lý trường học này đã nhiều năm, đến những năm 80 mới lui xuống, giao lại cho con trai, sau đó con của ông cũng chết, truyền đến đời cháu.

Vừa rồi, người tiếp đãi chúng ta Ngô Hải Binh, tám phần cũng là người của Ngô gia.”

Diệp Thiếu Dương oán giận nói: “Ta không phải người địa phương, sao biết mấy chuyện đó, cô cũng không chịu nói sớm.”

“Đây là sự tình mà người nào ở đây chả biết, ta thế nào biết được nó hữu dụng với ngươi không.”

Tạ Vũ Tình kéo chiếc ghế dựa qua bên cạnh hắn, ngồi xuống, nói, “Vậy ngươi nói tiếp đi, còn phát hiện tình huống nào nữa không.”

“Ta tra được một tư liệu, cô bạn học kia nói không sai, nhà giải phẫu số 3 lúc trước, khi còn được dùng làm phòng học, đúng là đã phát sinh một vụ tự sát tập thể.”

Diệp Thiếu Dương mở tập tài liệu trước mặt, chỉ vào một đoạn tin thông tin, chỉ Tạ Vũ Tình xem.

"Buổi tối ngày 10 tháng 2 năm 1983, đội duy trì trật tự kỷ luật của trường, phát hiện một nhóm nam nữ tập trung trên sân thượng toà nhà số 3, có biểu hiện không bình thường, nên lập tức cưỡng chế quay về ký túc xá, buổi sáng hôm sau, thảm án xảy ra tại phòng học số 408, chỉ có mấy người được cứu giúp kịp thời, may mắn thoát nạn, sau đó phía chính phủ tham gia vào điều tra, đến nay vẫn là nghi án……”

Tạ Vũ Tình ngây ngốc nhìn này đoạn văn, nói: “Năm mươi người tự sát…… Trời ạ, chỉ nghĩ một chút thôi, cũng đã thấy khủng bố rồi.”

Nói rồi cầm tập tài liệu lên, đọc tiếp thông tin phía trên và dưới một đoạn, buồn bực nói: “Sao chỉ có một đoạn thông tin ngắn ngủn, còn có tài liệu nào khác nhắc đến nữa không?”

“Không có.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta cũng thấy thật là buồn bực đây, chết đến năm mươi sinh viên, đây nhật định là một đại sự trong trường học, nhưng không biết vì sao lại chỉ có ký lục lại một đoạn ngắn thế này……”

Tạ Vũ Tình trầm ngâm nói: “Hơn nữa cái chuyện này, từ trước đến nay ta cũng không có nghe ai nói qua, hơn nữa Cương Thành lại rất gần Thạch Thành, nằm trong một vùng kinh tế, chuyện lớn như vậy, không có khả năng nào không ai biết cả.”

Nghĩ một hồi, nói, “Chỉ có một khả năng, bên trong chuyện này, nhất định có gì đó không thể công khai ra ngoài, cho nên mới bị phong tỏa tin tức……”

Diệp Thiếu Dương chầm chậm gật đầu, hắn cũng nghĩ tới khả năng này, chậm rãi nói: “Có thể do quá bi thảm, hoặc thực sự không tìm ra chân tướng, cho nên chỉ có thể đóng lại vụ án, theo như hoàn cảnh bế tắc năm đó, nhất định chỉ có rất ít người biết được sự tình này, hơn nữa đã mấy chục năm đã qua, số người biết chắc cũng chả còn ai.”

“Uhm, nhưng mấy loại án kiện thế này, chắc Cục cảnh sát đều có lưu lại ký lục, ta sẽ nhờ Lưu cảnh sát tìm một số tư liệu.”

Tạ Vũ Tình lập tức lấy di động, gọi cho Lưu Ngân Thuỷ, nói rõ sự tình, sau đó hỏi Diệp Thiếu Dương còn phát hiện gì không.

Diệp Thiếu Dương mở một cái notebook nhỏ, vừa đang ghi chép lên đó, vừa nói: “Ta tổng kết được mấy số liệu, cô nghe này: động đất phát sinh năm 1978, tiếp đó Hắc thủy hà liền xuất hiện, ba năm sau tức năm 1981, toà nhà giải phẫu số 3 được xây dựng, bắt đầu đưa vào sử dụng…… Nhìn mấy số liệu thời gian này, cô nghĩ đến cái gì?”

Tạ Vũ Tình sửng sốt hồi lâu, nói: “Ý của ngươi là, mấy mốc thời gian này, có sự liên hệ gì đó với nhau à?”

“Rất có khả năng, các sự kiện này xảy ra trong thời gian rất gần nhau, rất khó không làm cho người ta nghi ngờ.”

Diệp Thiếu Dương buông tư liệu trong tay ra, xoa xoa đôimắt cay xè, khó chịu nói, “Cô thật quá lười biếng đó, ta ở đây vội vàng tra cứu tư liệu, cô lại chạy đi đâu không thấy.”

“Ta đâu có lười biếng.”

Tạ Vũ Tình giải thích, “Ta đi nói chuyện với bác quản lý để hỏi tin tức mà.”

“Thế à, mà có hỏi được cái gì không?”

Tạ Vũ Tình lập tức nói cho hắn biết thông tin đã hỏi thăm được, có liên quan đến sự kiện thần quái trong trường, Diệp Thiếu Dương nghe xong, cảm thấy trong đó có chút manh mối: Trước đó, dường như năm nào trường học cũng phát sinh mấy việc quái dị: có người trúng tà, thậm chí là tự sát, nơi phát sinh những việc này, căn bản đều ở Lệ Phân Viên cùng toà nhà giải phẫu số 3.

Còn Hắc thủy hà, mấy năm gần đây cũng xảy ra mấy sự việc nhảy cầu chết đuối, nhưng vì nước có màu đen, nhìn qua rất giống cống thoát nước, nhìn trông khiếp người, ngày thường không có học sinh nào dám qua đây, cho nên mấy truyền thuyết kỳ quái ngược lại không nhiều lắm.

“Có một tình huống, ngươi có thể không biết.”

Tạ Vũ Tình nói, “Lệ Phân Viên nguyên lúc đầu không có tên, bởi vì tin đồn có quỷ, nên bị sinh viên lén lút gọi là ‘ Lệ Hồn Viên ’, sau khi trường học xây tường viện bao lại, lúc này mới đặt tên, liền dùng từ đồng âm mà gọi là ‘ Lệ Phân Viên ’.”

“Thì ra là chuyện như thế này……”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm.

“Còn có một tình huống quan trọng, Lý Hiếu Cường mỗi lần tới phòng hồ sơ, đúng là đều mang theo một quyển notebook, nhưng sau khi hắn chết, cảnh sát đã điều tra ký túc xá, không thể tìm ra notebook này, thật là kỳ quái.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, quyết định là nhất định phải tìm được notebook này, vì trên đó chắc chắn có ghi lại bí mật nào đó mà hắn đã tra được.

Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương nói với Tạ Vũ Tình, muốn đi qua ký túc xá của Lý Hiếu Cường kiểm tra lại một lần coi sao.

Ký túc xá của Lý Hiếu Cường nằm trên lầu bốn, khu nhà này toàn là sinh viên năm thứ 4 ở nên cũng chỉ có ít người.

Hai người Diệp Thiếu Dương đi theo quản lý ký túc xá đi lên lầu bốn, dừng chân trước cửa một gian phòng, trên ổ khóa có một cái khoá rất lớn.

“Đây là phòng của Lý Hiếu Cường.”

Quản lý nói, “Hắn có mấy người bạn cùng phòng, nhưng kể từ khi hắn xảy ra chuyện, họ đều dọn ra ngoài hết rồi, phòng này không có người ở, trường học cũng cảm thấy không may mắn, nên quyết định khoá lại.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đi tới bên cạnh cửa sổ bằng sắt mà nhìn vào bên trong, tuy nhiên trên mặt kính cửa sổ đã bị dán đầy giấy báo, bịt kín không thể nhìn thấy gì, ngó sang mấy phòng bên cạnh, đều không có dán như vậy, vì thế hỏi quản lý ký túc, thì được hắn trả lời chắc là do Lý Hiếu Cường lúc còn sống đã làm, còn có phải hay không, cũng không biết được.

Sau khi mở cửa gian phòng, quản lý ký túc liền xin phép Tạ Vũ Tình, vội vàng rời đi.

“Trong phòng sao lại lạnh thế này?”

Tạ Vũ Tình muốn đi vào, liền bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt lại, nhìn mặt sau phía trên cửa sắt, có treo một chiếc chuông gió.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.