Chương trước
Chương sau
“Diệp tiên sinh nói rất đúng, những thi thể đó xác thật là đã không còn giá trị dạy học, cũng là vì nguyên nhân này, thế nên mới bị chuyển tới khu nhà kia”

Ngô Hải Binh cười khổ, nói "Chúng ta cũng đã định xử lý mấy thi thể đó, nhưng chúng đều do một số bệnh viện đưa tới, theo trình tự, nếu muốn xử lý những thi thể này, cần phải có sự đồng ý của gia đình người quyên tặng, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm gia đinh của họ, nhưng chưa tìm được.

Nếu dựa theo quy định, cần phải chờ ba năm nếu không có người nhận lãnh, chúng ta mới có quyền xử lý, hiện tại còn chưa tới kỳ hạn, chỉ có thể để tạm ở đó, vì lo thi thể bị trộm mất, mới hàn chết lại cửa sổ…… Diệp tiên sinh còn có nghi vấn gì nữa không?”

Lời hắn nói, cũng coi như hợp tình hợp lý, do đó Diệp Thiếu Dương chuyển sang hỏi về tình huống xảy ra ở Lệ Phân Viên, thì được trả lời: đó là văn vật cấp tỉnh, cho nên không thể dỡ bỏ.

“Mấy cái truyền thuyết quỷ quái linh tinh,”

Ngô Hải Binh nói, “Nói thật, chúng ta cũng đã điều tra qua, nhưng không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, chúng ta đã nghĩ thông suốt, mong lần này các người điều tra, cho chúng ta một kết luận chính xác.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, hỏi tiếp mấy tình huống khác, Ngô Hải Binh cũng đều mượn cớ phía chính phủ mà trả lời, đối với chuyện này Diệp Thiếu Dương cũng có thể lý giải: làm lãnh đạo quản lý trường học, Ngô Hải Binh nhất định muốn bảo vệ danh dự cho nhà trường, không thể nói bậy, bất quá muốn nói bọn họ không tin trường học có quỷ, đồ ngốc mới tin.

Nhưng mà từ miệng Ngô Hải Binh, Diệp Thiếu Dương vẫn lần ra được một manh mối: Con mương nước đen Hắc thuỷ hà kia, là sau khi trường học xây dựng xong mới xuất hiện, nghe nói là do trải qua một trận động đất mà đột nhiên hình thành, lúc đầu nhà trường cũng cho bơm nước ra ngoài, nhưng thử đủ kiểu vẫn không hết, hơn nữa lại rất sâu, sau khi dò xét biết được phía dưới thông với một mạch nước ngầm, vì thế không có biện pháp nào nữa, đành để nó thành một con sông cảnh quan.

Đối với màu sắc của nước, nhà trường đã mời người tới kiểm nghiệm qua, nói rằng đó là do một loại khoáng chất nào đó…… Diệp Thiếu Dương trong lòng cười lạnh, thi khí có thể dùng phương pháp bình thường kiểm nghiệm ra được sao.

Cảm giác được không thể nào moi được thông tin hữu ích gì từ người này, Diệp Thiếu Dương liền nháy với Tạ Vũ Tình, cùng nhau cáo từ, Tạ Vũ Tình nói Ngô Hải Binh viết một tờ giấy giới thiệu, cho phép bọn họ đến các bộ môn trong trường điều tra, yêu cầu được phối hợp.

Có thể nhìn thấy trên mặt Ngô Hải Binh lộ vẻ mâu thuẫn, nhưng nếu đã là trình tự phá án của cảnh sát, thì không thể nào từ chối được, nên hai bên trao đổi số điện thoại, sau đó Ngô Hải Binh lịch sự đưa bọn họ ra tận cửa.

Dọc hành lang, lúc đi qua thang máy, Lưu Ngân Thuỷ cười nói: “Ta đã nói rồi, đừng nghĩ từ bọn họ mà tìm kiếm được gì về manh mối có liên quan đến mê tín, không có khả năng nào xảy ra được, bởi vì chính bọn họ cũng không tin, làm giáo dục đều là phần tử trí thức, không mấy người tin tưởng vào chuyện này.”

Lời nói của hắn, bên trong mang theo ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Cái tên Ngô Hải Binh này ta không biết, nhưng ta dám chắc hiệu trưởng hay chủ tịch ngôi trường này, tuyệt đối tin vào mấy chuyện này đó.”

Lưu Ngân Thuỷ nhíu mày hỏi: “Làm sao ngươi biết người ta tin tưởng?”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào hành lang dài trước mặt, nói: “Khu nhà này có hình dạng chữ “Ao”

, mặt nhìn về hướng đông nam, mục đích hội tụ nhật tinh, nhà cửa bình thường sẽ không xây như vậy, bởi nhật tinh quá thịnh, lại thiếu đi sự tương bổ, dễ dàng tạo thành hoả hoạn.

Nhưng mà nơi này lại không giống, bởi theo hướng Tây Bắc cách đó không xa chính là Hắc thủy hà, tuy là nó chỉ ở một góc tường viện, nhưng mỗi ngày vào lúc chạng vạng, hoàng hôn chiếu xuống nước, vừa lúc làm cho ánh sáng phản xạ đến khu nhà này, âm khí trong nước sẽ bị tường hấp thu, cứ như vậy, khu nhà này trước thì hút dương, sau lại nạp âm, hình thành một Âm dương phong thuỷ bàn không tồi, không chỉ làm cho phong thuỷ khu nhà cân bằng, mà còn khiến âm khí ở Hắc thủy hà được phát tiết, sẽ không phát sinh quái sự.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhìn Lưu Ngân Thuỷ cười cười, “Nếu hiệu trưởng không mê tín, thì như thế nào lại hết lòng để xây dựng tòa nhà này dựa theo bố trí của phong thủy, hơn nữa làm thế nào ông ta lại biết Hắc thủy hà âm khí nồng đậm, tìm cách hóa giải?”

Lưu Ngân Thuỷ nghe hắn nói thao thao bất tuyệt, thì ngẩn người ra nhìn, không chờ hắn mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã nói tiếp: “Ngươi có thể nói ta vô căn cứ, chúng ta từ phía bên trái tới, bố cục phong thuỷ này có hình chữ U, sẽ có lối đi thông sang hai bên, là dùng để tàng phong mang thế, chúng ta có thể đi từ bên này xuống lầu, nghiệm chứng một chút.”

Nói xong xoay người đi về hướng phía sau, Lưu Ngân Thuỷ đành phải đi theo.

Đã nhanh chóng đi tới lối rẽ, Diệp Thiếu Dương dừng lại, nói: “Phía trước là phong thuỷ chuyển khẩu, nơi nhật tinh hội tụ, cũng là phong thuỷ tố cầu, nhất định sẽ có một cái phòng nhỏ để nghỉ, ta đoán vị hiệu trưởng này hơn phân nửa là cầu tài, cho nên bốn góc gian nghỉ phía trước, nhất định có để bốn chậu cây cầu tài”

Nói xong liền dẫn hai người đi qua đó, Lưu Ngân Thuỷ lập tức theo sau, vừa qua lối rẽ, bên trái phòng thứ nhất, quả nhiên có gian nghỉ nhỏ, bên trong bày một bộ sô pha cùng bàn trà, bốn góc đúng là có bày chậu hoa thật lớn, đều là loại cây cầu tiền tài.

Vẻ mặt Lưu Ngân Thuỷ trở nên rất là khác lạ, đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, một câu cũng không nói..

“Ngươi nếu cho rằng ta đã đến nơi này rồi, thì ta cũng không có gì để nói.”

“Không phải, không phải, nhưng mà……”

Lưu Ngân Thuỷ xấu hổ cười cười, che giấu cảm giác như đang tự vả mình, nói thêm một câu: “Cho dù hiệu trưởng tin vào phong thủy, cũng không thể chứng minh trong trường học nhất định có quỷ?”

“Đương nhiên là không thể, cho nên chúng ta phải điều tra lại từ đầu.”

Sau khi xuống lầu, ba người tìm nơi yên tĩnh, thương lượng lại phương án điều tra.

Bị Diệp Thiếu Dương dùng sự thật vả một lần, Lưu Ngân Thuỷ không còn kiêu ngạo như trước, chủ động thỉnh giáo Diệp Thiếu Dương bước tiếp theo của kế hoạch.

Diệp Thiếu Dương suy xét một hồi, đưa ra mấy vẫn đề cần điều tra: Lịch sử trường học, sự kiện nhảy lầu ở khu nhà giải phẫu số 3 năm đó, còn có tình huống ở Lệ Phân Viên và Hắc thủy hà, bảo Lưu Ngân Thuỷ tự mình điều tra, chờ mình liên lạc lại rồi chi viện cho mình, Lưu Ngân Thuỷ không có ý kiến gì, vì thế cáo từ rời đi.

“Còn việc chính, vẫn là do hai chúng ta tự làm.”

Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình nhún vai, nói.

“Bắt đầu từ đâu đây?”

“Đi phòng hồ sơ trước đã, kiểm tra xem Lý Hiếu Cường đã đọc tư liệu gì, dựa theo trình tự của hắn mà làm một lần.”

Tạ Vũ Tình gật đầu, hai người cùng nhau đi về hướng thư viện đằng trước, trên đường đi, Tạ Vũ Tình quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương, nhìn thấy một vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Loại cảm giác này làm cô rất thích: Tuy biết rõ con đường phía trước rất nhiều khó khăn cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần hai người kề vai chiến đấu, không có gì là làm không được.

Phòng hồ sơ trong thư viện, là một khu nhà tách biệt, vô cùng yên tĩnh, chỉ có một bác gái đang trực ngoài cửa.

Tạ Vũ Tình đưa thẻ cảnh sát cùng giấy giới thiệu của Ngô Hải Binh, yêu cầu bác gái phối hợp điều tra, bác quản lý mở máy tính, tìm kiếm ký lục mượn hồ sơ của Lý Hiếu Cường, hai người vừa thấy mục lục, lập tức nhìn chằm chằm: Gia hỏa này tra cứu thông tin về trường từ năm đầu tiên cho đến mấy năm gần đây, phàm là những tư liệu có liên quan đến lịch sử trường học, trên cơ bản hắn đều đã xem qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.