Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương chỉ vào những cái vảy trên người Lưu Hồng Diễm nhìn qua thật ghê tởm, nói: “Cô xem đây giống cái gì?”

“Vẩy cá.”

Tống Ngọc Đình thuận miệng nói.

“Ngoại trừ vẩy cá thì sao?”

“Cái này…… Là vảy rắn?”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ.

“không có liên quan gì đến vảy, cô cứ ngẫm lại đi.”

Tống Ngọc Đình quan sát một hồi, nói: “Từng khối, là mạt chược sao?”

“Là hình dạng của giáp sắt!”

Diệp Thiếu Dương đành nói rõ chân tướng, “Cô có chú ý đến lúc trước khi con quỷ hồn mặc khôi giáp bị giết chết không, trên người cô ấy có ấn ký, giống như đúc khôi giáp trên người tên binh lính kia.”

Tống Ngọc Đình ngây người, nhìn thân thể Lưu Hồng Diễm trong bồn tắm, lẩm bẩm nói: “Quỷ hồn tên lính cổ đại kia…… nếu hắn là quỷ, thì có quan hệ gì với cương thi?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Hắn cũng không giống như quỷ, theo tình huống mà Lưu Hồng Diễm bị, là do tên lính đó nhập thân, là dùng để đoạt xá, cho nên tạm không tru diệt hồn phách cô ấy, là do hắn cùng với thân thể của người khác có chút bài xích, nên phải mất một khoảng thời gian mới có thể dung hợp, trong đoạn thời gian này, hắn vẫn cần hồn phách của Lưu Hồng Diễm chi phối cơ thể, chờ đến lúc dung hợp hoàn toàn rồi, hắn sẽ hấp thu nguyên hồn cô ấy, hoàn toàn đoạt xá.”

Tống Ngọc Đình nghe xong trợn mắt há mồm, run run hỏi: “Đoạt xá, là có ý gì?”

“Nói dễ hiểu một chút, chính là mượn xác hoàn hồn.”

Lúc này, trong nước trong bồn đã không còn sôi trào nữa, Lưu Hồng Diễm cũng không giãy giụa kêu to, mà lẳng lặng nằm yên trong nước, đầu gác lên thành bồn mà ngủ.

“Nếu không phải bởi vì trên người cô ấy có khôi giáp ấn, hơn lại nhập thân lại là một quỷ hồn binh sĩ, thì ta cũng chỉ nghĩ là do quỷ hồn bình thường mượn xác hoàn hồn.”

Diệp Thiếu Dương vừa nói chuyện, vừa nâng Lưu Hồng Diễm lên cao một tí, kiểm tra làn da trên cơ thể cô ta, phát hiện khôi giáp ấn ký đang từ từ biến mất, lúc này mới yên lòng, cũng không có việc gì, tiếp tục quay sang giảng giải cho Tống Ngọc Đình, cũng là phân tích tình huống lúc này của bản mình: “Nếu là mượn xác hoàn hồn bình thường, thân thể cô ấy sẽ không phát sinh bất kỳ biến hoá gì, hiện tại khôi giáp ấn sinh ra, thì có thể chứng minh: Gia hỏa kia là một con thi quỷ, mục đích của nó không chỉ là đoạt xác, mà là sau khi đoạt xá, sẽ đem tinh khí huyết nhục trong cơ thể con người, thông qua hồn lực, truyền cho chính bản thể của mình ----

- cũng chính là thân thể cương thi của hắn.

Nhưng mà muốn hấp thu một khối thân thể, trước tiên cần phải chiếm hữu nó, rồi đem nó biến thành thi quỷ, mới có thể tiến hành bước tiếp theo, tình trạng hiện tại của Lưu Hồng Diễm, chính là đang biến hóa thành thi quỷ, với tình huống này, nếu ta đến muộn mấy ngày, lúc đó không thể cứu được cô ta, cũng như cứu cô.”

Tống Ngọc Đình cả kinh, nói: “Chuyện này có quan hệ gì đến ta?”

“Hàng ngày cô ấy phải không ngưng hấp thu âm khí, để tu luyện cùng duy trì hồn lực, tạm thời chưa cần hấp thu dương khí của người sống, nhưng một khi trở cô ấy biến thành cương thi, sẽ lập tức ra tay với cô, tìm kiếm dương khí để hấp thu, cô lại sống cùng cô ấy, khẳng định là người đầu tiên bị nhắm đến, lúc đó có thể sống được sao?”

Tống Ngọc Đình vừa nghe hắn nói như vậy, tức khắc nghĩ lại mà sợ, bắt lấy cánh tay hắn, nói: “thật cảm ơn ngươi đã cứu ta, ngươi với ta vốn không quen biết, thế mà lại ra tay cứu giúp, ta thật không biết báo đáp ngươi như thế nào……”

“Lấy thân báo đáp đi.”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói một câu vui đùa.

Tống Ngọc Đình lập tức đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Không phải là lúc nãy, từ nằm lăn lộn trên gường gì đó, đã bắt đầu rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương sợ tới mức suýt chút nữa thì ngã ngồi trên đất, mình chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà nàng lại tưởng là thật? Chẳng lẽ mình thực sự có mị lực lớn vậy à? Đang dương dương tự đắc, Tống Ngọc Đình lại bổ sung một câu: “Tuy bộ dáng ngươi cũng được, nhưng dù sao cũng là pháp sư, ở cùng với ngươi có thể giúp trừ tà.”

Chính mình có thể trừ tà…… Tuy những lời này cũng không sai, nhưng khi nghe có cảm giác không được thoải mái lắm, hơn nữa người ta coi trọng mình chỉ vì trừ tà.

Diệp Thiếu Dương vô ngữ lắc đầu, cảm giác như bị vũ nhục.

Bên cạnh thì Qua Qua đang cười hết sức vui vẻ, cười mãi không thôi, nhìn Lưu Hồng Diễm trong bồn, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, con thi quỷ này là gì?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu ta đoán không sai, nó là một con Đồng Giáp Thi.”

“Đồng Giáp Thi……”

Qua Qua nhíu mày, với cái danh từ này hắn cũng từng nghe qua rồi, “Loại này số lượng cực ít, ta đên bây giờ còn chưa thấy qua, nghe nói nó rất lợi hại.”

“Ta cũng chưa từng thấy qua nó bao giờ.

Lợi hại hay không lợi hại……”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào Lưu Hồng Diễm, “Đây mới chỉ là bị đoạt xá chưa thành hình, đã có thể chống lại được khai thiên chú với đào mộc kiếm, ngươi nghĩ xem, nếu một khi thành hình Đồng Giáp Thi, đao thương bất nhập, đến khi đó cả pháp khí lẫn pháp thuật đều không thể làm tổn thương được nó....”

Tống Ngọc Đình nghe thấy hai người nói chuyện, nhịn không được chen vào hỏi: “Hai người nói Đồng Giáp Thi, rốt cuộc là thứ gì?”

Diệp Thiếu Dương hiện tại cũng không việc gì, đơn giản giải thích cho nàng: “Đồng Giáp Thi là một loại hình thái đặc thù của cương thi, là do chiến sĩ hoặc tướng quân thời cổ đại, đôi khi ăn mặc khôi giáp mà hạ táng…… nếu gặp điều kiện trùng hợp mà biến thành cương thi, cô cứ đơn giản nghĩ cũng biết, một con cương thi mặc khôi giáp, khẳng định sẽ lợi hại hơn nhiều so với cương thi bình thường.

Cái này chỉ là mặt ngoài, cái gọi là Đồng Giáp Thi, cũng không nhất định phải mặc đồng giáp, chỉ là vì binh lính cổ đại đa số đều mặc đồng giáp, sau khi chết biến thành cương thi, nên dùng Đồng Giáp Thi để gọi, nhưng mà khôi giáp trên người Đồng Giáp Thi, nhất định phải có tính chất kim loại.

Trong ngũ hành, dù là đồng giáp hay giáp sắt, đều thuộc Kim, sau khi xuống mồ, tiếp xúc với Thổ, Thổ có thể sinh Kim, cho nên đồng giáp có thể hấp thu địa khí, làm cho cương thi có thể gia tăng tu vi, cũng vì cương thi mặc đồng giáp, tử vong ít nhất cũng mấy trăm năm, chắc chắn tu vi sẽ không kém.

Một con Đồng Giáp Thi bình thường nhất, thực lực là có thể đạt tới cương thi bình thường đã vào đẳng cấp Thi Ma, nếu thân là Đồng Giáp Thi, mà lại tu luyện đến cấp bậc Thi Vương, thì quả thực chính là tồn tại vô địch.

Bất quá, Đồng Giáp Thi lợi hại nhất, không phải loại này, mà là.....Thi quỷ sở hữu đồng giáp thi.

Thi quỷ không giống quỷ thi: Quỷ thi là người sau khi chết, linh hồn vì một lý do nào đó mà không thể rời khỏi thân thể, so với cương thi lợi hại hơn nhiều, nhưng vì quỷ hồn không thể rời khỏi thi thể, do đó bị mất đi năng lực biến hóa của quỷ hồn.

Nhiều lắm cũng chỉ là một con cương thi có linh trí mà thôi.

Thi quỷ thì không giống, tuy hồn thể cũng là cương thi, nhưng trong lúc cần thiết, quỷ hồn có thể rời khỏi thân thể, giống như quỷ hồn bình thường, có thể biến hóa đa dạng, thậm chí có thể đi xa vài trăm dặm, có thể không ngừng hấp thu âm khí cùng dương khí, dùng một phương thức đặc thù của hồn lực, truyền cho xác chết.

Vừa rồi vong hồn tên binh sĩ kia chính là như vậy, thân thể hắn, nhất định đang ẩn ở chỗ nào đó, đáng tiếc hắn bị giết chết, bằng không thì có thể dùng Luyện hồn thuật để tìm ra thân thể của hắn.”

Nghe hắn nói đĩnh đạc như vậy, Tống Ngọc Đình kinh ngạc đến ngây cả người, không nói nên lời.

Qua Qua cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Hồn phách nó đã chết rồi, thân thể nó cũng tự nhiên không thể di chuyển được, chậm rãi cũng sẽ bị khô héo ăn mòn, ngươi tìm nó làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.