Chương trước
Chương sau
Mọi người ở đây nghe vậy kinh hãi không thôi.

“Sao hắn lại muốn nuốt than?”

Tiểu Mã khó hiểu, “Sợ lạnh?”

“Lục phủ ngũ tạng của hắn đều đóng băng, lạnh đến chịu không nổi, phản ứng theo bản năng.”

Diệp Thiếu Dương nói.

Có người lắp bắp nói: “Than đốt cháy cổ họng, chắc phải đau lắm a, nhưng vì sao không thấy hắn kêu la gì, chúng ta ở bên ngoài cũng chẳng nghe được gì hết.”

“Thanh quản cũng bị đóng băng, lấy gì mà kêu?”

Diệp Thiếu Dương nhìn sang mẹ của Diệp Khánh Vân đang khóc đến ngất lên ngất xuống, thở dài, vẽ một tấm phù, dán lên mặt hắn, niệm một lượt chú ngữ, nói với Diệp mẫu: “Số mệnh con của người đã như thế, ta đã siêu độ hắn xuống Âm Ty, kiếp này sớm qua đời, kiếp sau tất có phúc báo, người cũng đừng quá khổ sở.”

Diệp mẫu nghe nói con trai đã xuống Âm Ty, cảm giác tuyệt vọng cũng vơi đi ít nhiều, liền quỳ xuống dập đầu lạy Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương vội vàng đỡ Diệp mẫu dậy, an ủi vài câu, sau đó đi đến bên cạnh thi thể Diệp Khánh Vân, cẩn thận kiểm tra một lần nữa, phát hiện trên tường có hai vết máu, là do anh ta dùng hai ngón tay bị cháy của mình viết, là chữ “Nhị”

Không cần phải nói, đây là do Diệp Tiểu Thước dùng thân thể anh ta làm ra, cho thấy Diệp Khánh Vân là người thứ 2, kế tiếp Diệp Giai Lượng.

Diệp Thiếu Dương rất muốn biết, giữa hắn với những người này, rốt cuộc có thù oán gì, mà đáng để cho hắn dùng phương thức tàn nhẫn tra tấn họ đến chết như vậy? Một người là cắt đứt chân tay, mất máu mà chết, một người là toàn thân bị đóng băng, nuốt than hồng mà chết…… Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Mã, âm thầm rời đi, việc tang sự phải làm thế nào, là chuyện nhà người ta, mình cũng vô pháp hỗ trợ.

“Hồn phách Diệp Khánh Vân không hề xuống Âm Ty, phải không?”

Trên đường về nhà, Tiểu Mã thấp giọng nói, “Ta thấy ngươi chỉ muốn an ủi Diệp mẫu mà thôi.”

“Lúc chúng ta xông vào, hồn phách của hắn đã không còn nữa rồi, có lẽ đã bị Diệp Tiểu Thước bắt đi.”

Diệp Thiếu Dương ngẫm lại, tuy Diệp Tiểu Thước bị mình đả thương, nhưng vẫn có thế nhẹ nhàng giết người, hơn nữa hắn làm liên tục như vậy, bị thương còn giết người, rốt cuộc oán thù nào lớn đến như vậy chứ? “Hiện tại có thể xác định, Diệp Tiểu Thước giết người là có mục đích, có người thứ hai ắt có người thứ ba.”

Diệp Thiếu Dương dừng bước, trầm ngâm một lát, nói: “Này, mấy người bạn thân năm đó của Diệp Tiểu Thước, giờ đang ở đâu hả?”

“Một người ở Quảng Châu, cả nhà đều dọn đi rồi.

Một người ở dưới thị trấn, làm bảo tiêu cho Vương đại thiện nhân.”

“Bảo tiêu cho Vương đại thiện nhân?”

Tiểu Mã gật đầu nói: “Đúng vậy, người này là một quân nhân xuất ngũ, ta đã gọi điện thoại cho hắn, hắn nói trước mắt đi tỉnh Giang Nam hộ tống một chuyến hàng, nói ngày mai sẽ về.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Ngươi gọi lại cho hắn, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, trước tiên không nên trở về, cứ lưu lại nơi nào đó bên ngoài cách nhà 100 km.”

Tiểu Mã nói: “Chẳng lẽ đi xa sẽ không có việc gì?”

“Đương nhiên, lệ quỷ tuy đi lại không có cấm kỵ, nhưng khả năng cảm giác luôn có giới hạn, nếu vượt quá phạm vi, thì dù trên người đối phương có bị nó lưu lại hồn ấn, cũng không thể nào cảm nhận được vị trí đối phương.”

Tiểu Mã lập tức gọi điện thoại, nói một lúc, nhún nhún vai, quay sang Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn không tin, bằng không ngươi nói với hắn xem sao?”

Diệp Thiếu Dương cầm điện thoại, nhưng đối phương đã tắt máy, đành phải gọi lại lần nữa, sau khi kết nối, mới nói được hai câu, đối phương đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói đang chấp hành nhiệm vụ, không có thời gian nói chuyện, sau đó cúp máy, gọi lại lần nữa thì máy đã tắt nguồn.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, cùng Tiểu Mã về nhà, mệt phờ cả người, vốn định suy nghĩ lại mọi việc phát sinh trong ngày lại một lượt, kết quả chưa được một hồi đã lăn ra ngủ mất tiêu.

Một mạch ngủ đến 8h sáng, bị một cuộc điện thoại xa lạ làm cho tỉnh giấc, giọng điệu rất cung kính, gọi hắn là Diệp thiên sư, tự xưng là Diệp Khánh Thiên.

“Diệp Khánh Thiên là ai?”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cái tên này nghe quen quen, nhưng nhất thời không nhớ được là người nào.

“Chính là người chúng ta gọi điện thoại tối qua,”

Tiểu Mã bên phòng ngoài nghe thấy, nói vọng một câu.

“À,”

Diệp Thiếu Dương nói vào di động, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Hiện tại ta đang ở nhà, cậu em …… à không, Diệp thiên sư, ta gặp quỷ, hiện tại chỉ có cậu mới có thể giúp ta.”

Giọng Diệp Khánh Thiên run run xen lẫn sự sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình: “Nhà ngươi ở đâu?”

“Ở dưới trấn, tiệm trái cây căn đầu tiên phía đông, Diệp thiên sư...ngươi qua đây ngay có được không, xin ngươi đấy.”

Dù lúc này, toàn thân nhức mỏi, Diệp Thiếu Dương cũng không để tâm, sau khi rửa mặt qua loa, liền cùng Tiểu Mã rời khỏi nhà, nhanh chóng xuống thị trấn, tìm được tiệm trái cây nhà Diệp Khánh Thiên, cửa tiệm đang mở, Diệp Thiếu Dương liền bước vào, thì thấy phía trước mặt cửa hàng không rộng lắm có vài người đang ngồi, liếc mắt nhìn lướt qua một lượt, chỉ nhận ra Vương đại thiện nhân.

Vừa thấy Diệp Thiếu Dương đến, Vương đại thiện nhân lập tức đứng dậy, chào hỏi thực khách khí, ra đón hắn là một người mặc trang phục rằn ri, nhìn qua là một nam nhân thân thể rắn chắc, giới thiệu bọn họ với nhau, người này chính là Diệp Khánh Thiên, phía sau là người nhà của hắn.

Diệp Thiếu Dương đưa mắt đánh giá Diệp Khánh Thiên một hồi, nói: “Sao ngươi lại quay về đây?”

“Chúng ta có chút việc gấp, suốt đêm lái xe quay về,”

Diệp Khánh Thiên đường đường một thân tráng kiện, nhưng khi nói thì giọng lại run rẩy sợ sệt, “Lúc lái xe tiến vào huyện thành, đã gặp phải chuyện lạ……”

Diệp Thiếu Dương cau mày, cắt ngang lời hắn: “Sao ngươi lại về đây, không phải ta đã bảo ngươi cứ ở lại tỉnh Giang Nam, không được về đây sao.”

Diệp Khánh Thiên mặt lộ vẻ khó xử, trộm liếc nhìn Vương đại thiện nhân một cái nói: “Là có việc gấp nhất thiết phải trở về……”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu được: Có việc gấp chính là Vương đại thiện nhân, ông chủ muốn về, hắn là một người làm công ăn lương, đương nhiên phải phục tùng, hơn nữa việc hắn làm chính là bảo tiêu, không thể bảo ông chủ quay về một mình.

“Nói đi, gặp phải cái gì?”

Diệp Khánh Thiên bảo người thân lui vào nhà trong, tự mình cầm cái ghế ngồi xuống, hít sâu một hơi, nói: “Lúc chúng ta lái xe đến huyện thành, đột nhiên có một con mèo đen nhảy lên nắp thùng xe, cứ ngồi ở đó, đuổi thế nào cũng không đi, sau đó nó bất ngờ mở mồm nói chuyện, bảo chúng ta mở cửa xe, chúng ta nào dám làm theo.

Lúc sau, nó ngồi đó vừa khóc vừa cười, nói muốn tìm ta báo thù gì đó, đến tận gần sáng, mới nhảy xuống xe bỏ đi, ta nhớ tới lời ngươi dặn hôm qua, vừa về đến nhà liền tới tìm ngươi……”

Trường hợp này, hắn chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng đối với một người thường mà nói, cũng đã đủ khủng bố, bảo sao Diệp Khánh Thiên bị dọa thành như vậy.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, mở miệng hỏi: “Nó chỉ quấy rầy các người, không hề động thủ?”

Vương đại thiện nhân đứng dậy, trả lời: “Nó vẫn muốn vào bên trong, còn dùng đầu đập vào cửa kính, sau đó Kim Phật trên người ta không ngừng toả ra kim quang, dường như nó có chút sợ hãi, nên không thể tiến vào.”

Vừa nói vừa tháo từ trên cổ xuống một sợi dây chuyền có mặt Kim Phật, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.

“Cái này do ta trong một lần đi chùa Pháp Nguyên, tìm đại sư ở đó xin bùa trừ tà, đã được khai quang.”

Diệp Thiếu Dương cầm mặt Kim Phật trong tay, dùng cương khí cảm nhận, Kim Phật vẫn còn sót lại một tia linh lực, tuy chỉ có một tia, nhưng là linh lực rất thuần khiết, hơn nữa bên trong có linh căn, đang không ngừng tạo thành linh lực mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.