Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương gật đầu cảm tạ, sau khi vào nhà, Nhị thẩm đi lấy cơm cho hắn, Diệp Quân sai Tiểu soái đi đun nước tắm, Diệp Thiếu Dương vội nói không cần lãng phí nước.

Diệp Quân cười nói: “Con vẫn chưa biết sao, bắt đầu từ chiều nay, giếng của các nhà đều có nước rồi, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ dùng.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, trong lòng rất vui, bất kể thế nào, nạn hạn hán cuối cùng cũng đã kết thúc.

Ăn xong Nhị thẩm lại nhắc nhở, đi tắm rửa một hồi, thay quần áo mới, quay lại phòng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Giờ này, Tiểu Mã đương nhiên đang ngủ, Diệp Thiếu Dương vốn không định đánh thức hắn dậy, để khỏi phải bị làm phiền, làm mình không thể nghỉ ngơi.

Lúc đi qua người Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương thoáng liếc mắt nhìn, lập tức phát hiện điều dị thường: sắc mặt Tiểu Mã xanh xám, môi đã biến thành màu đen, toàn thân run lên bần bật, vội vàng tiến tới, vạch mí mắt ra thì thấy, đồng tử co lại, tựa hồ có hắc khí quanh quẩn bên trong.

Đệch! Oán khí nhập thân.

Bệnh này pháp sư bình thường không thể trị được, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng chỉ là chuyện nhỏ, lập tức lấy từ ba lô ra Long Tiên Hương, bôi một chút lên ngón cái tay phải của Tiểu Mã, sau đó lấy ra một sợi tơ hồng, quấn chỗ khớp xương ngón cái, tùy tiện tìm một vỏ chai nước khoáng, tiếp đó, một không ngừng vẽ đạo văn lên trán Tiểu Mã.

Hắc khí trên mặt Tiểu Mã không ngừng dồn về cánh tay phải, sau đó đọng lại ở đầu ngón tay, chưa đến hai phút, ngón cái đã trở nên đen xì.

Diệp Thiếu Dương rút từ ba lô ra một đôi đũa bạc, sau đó tháo sợi tơ hồng đang quấn ở đốt ngón tay hắn, dùng đũa kẹp ngón tay, thuận chiều vuốt xuống phía dưới, hắc khí từ móng tay toát ra ngoài, gặp phải Long Tiên Hương, lập tức hóa thành từng giọt nước màu đen, lưu lại trong chai.

Kỳ thực chỉ cần trục xuất oán khí ra khỏi cơ thể, Tiểu Mã đã có thể bình an, nhưng một khi oán khí rời khỏi chủ thể, sẽ bay loạn khắp nơi, vạn nhất bị ai đó hít vào trong người thì sẽ rất phiền phức, cho nên mới dùng Long Tiên Hương, bất kỳ tà khí nào gặp phải Long Tiên Hương, đều sẽ ngưng tụ thành nước.

Chờ oán khí thải ra hết, mặt Tiểu Mã đã khôi phục lại bình thường, toàn thân vẫn run rẩy, tỉnh lại, lập tức la lên, “Trời ơi, lạnh chết ta rồi.”

Nói rồi giơ tay kéo vội cái chăn quấn lên người mình.

Diệp Thiếu Dương mệt nằm trên giường, hỏi hắn: “Sao ngươi lại bị như vậy?”

Tiểu Mã run rẩy một hồi, cảm thấy khá hơn một chút, cau mày nói: “Ta cũng không biết, lúc ta quay về còn bình thường, sau khi ăn cơm xong cảm thấy hơi lạnh, rồi đi ngủ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi nghĩ kỹ lại coi, ban ngày đã đi những đâu.”

“Cũng không có đi đâu, chỉ đi có mấy nhà, à đúng rồi, nhà Diệp Khánh Vân rất lạnh, bản thân hắn thần kinh cũng có vấn đề.”

“Diệp Khánh Vân là ai, ngươi nói lại từ đầu cho ta nghe, mau lên.”

Tiểu Mã lập tức kể lại vắn tắt mọi chuyện, ban ngày theo lời của Diệp Thiếu Dương, Tiểu Mã quay lại nhà Diệp Giai Lượng, hỏi thăm cha mẹ hắn một số chuyện lúc sinh thời, tìm kiếm manh mối, kết quả cha mẹ hắn cũng chẳng cung cấp được thêm cái gì, sau đó nghĩ lại, nếu hung thủ là Diệp Tiểu Thước, chứng tỏ có liên quan tới hắn, vì thế lại hỏi xem Diệp Giai Lượng với Diệp Tiểu Thước có quan hệ gì, có mâu thuẫn linh tinh gì đó hay không.

Câu trả lời của người nhà hắn thực ngoài dự đoán: Diệp Tiểu Thước với Diệp Giai Lượng lúc sinh thời là bạn thân, từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, thời điểm Diệp Tiểu Thước chết, Diệp Giai Lượng vẫn còn bê quan tài tiễn đưa, mỗi năm vào ngày giỗ của Diệp Tiểu Thước cũng đi hoá vàng mã.

Tiểu Mã vô cùng kinh ngạc, hỏi lúc còn sống Diệp Tiểu Thước còn ai là bạn tốt nữa không, mẹ của Diệp Giai Lượng cung cấp mấy cái tên, nói bọn họ đều là bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn, vì thế Tiểu Mã đi tìm Diệp bá, nhờ ông ấy hỗ trợ đi thăm viếng nhà mấy người này…… Diệp Thiếu Dương nghe vậy, âm thầm gật đầu, đúng ra mà nói, mấy chuyện này Tiểu Mã đúng là có chút trình độ.

Tiểu Mã nói tiếp, Diệp Tiểu Thước khi còn nhỏ tổng cộng có ba người bạn, ngoại trừ Diệp Giai Lượng, còn có một người kêu Diệp Khánh Vân ở Diệp gia thôn, Tiểu Mã đã tìm được nhà hắn, mẹ Diệp Khánh Vân nói hai ngày nay hắn đột nhiên phát bệnh, sợ lạnh, cả ngày nằm trong chăn, lúc Tiểu Mã đến thăm hắn đang ngủ, lâu rồi hắn vẫn không tỉnh, Tiểu Mã chờ một hồi, cảm thấy quá lạnh lẽo, vì thế đã quay về…… “Mọi chuyện chính là như vậy.”

Tiểu Mã khoát tay, nói: “Lúc đó ta cũng cảm thấy có gì không ổn, vì thế gọi điện thoại cho ngươi và Tiểu Manh, nhưng không được, xem chừng trong núi không bắt được tín hiệu, ta đành phải dặn Diệp bá, dẫn theo mấy người nhà ông ấy đứng sẵn trong sân viện, không có việc không được vào nhà, thấy động tĩnh sẽ gọi người.

Ta lại không biết pháp thuật, chỉ có thể làm như vậy.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tiểu Mã là người bình thường, có thể làm như vậy, đúng là đã hết mức có thể.

“Theo như ý ngươi, chẳng lẽ ta bị nhiễm oán khí khi ở nhà Diệp Khánh Vân sao?”

Tiểu Mã cau mày nói.

“Ngươi còn đi nhà ai khác nữa không?”

“Có, nhưng hai người đó đều không còn sống trong thôn, trong nhà cũng không có gì khác thường.”

Diệp Thiếu Dương chống hai tay, ngồi dậy, “Được rồi, lại phải đi một chuyến, mệt chết mất.”

Hai người mặc quần áo, ra khỏi nhà, Tiểu Mã đi trước dẫn đường, tìm đến nhà Diệp Khánh Vân, Cửa ngoài không đóng, có mấy tiểu tử đang ngồi trước bàn đá trong sân, hút thuốc đánh bài, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đứng dậy, thân thiết chào hỏi.

Từ sau khi diệt Hạn Bạt, tên tuổi của Diệp Thiếu Dương đã lưu truyền khắp nơi trong Ẩn Tiên Tập, hơn nữa hắn lại là người của Diệp gia thôn, toàn thôn nam phụ lão ấu đều cảm thấy tự hào về hắn.

Mấy tiểu tử này, đều do Diệp bá sắp xếp trông coi Diệp Khánh Vân, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm biết được, từ khi Tiểu Mã rời đi đến bây giờ, bọn họ cứ cách nửa giờ lại vào phòng kiểm tra một lần, hai mươi phút trước mới xem qua, Diệp Khánh Vân vẫn đang nằm ngủ trên giường, không có gì bất thường.

Trong lúc nói chuyện, mẹ của Diệp Khánh Vân đi ra, vẻ mặt buồn rầu, nói con trai mình cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn gì, muốn mời Diệp Thiếu Dương kiểm tra xem có phải trúng tà hay không.

Đẩy cửa phòng Diệp Khánh Vân ra, chợt ngửi thấy mùi rất khó ngửi, cùng một luồng khói đen ập vào mặt.

Tiểu Mã phất phất tay nói: “Quỷ khí đậm đặc quá!”

“Quỷ khí cái đầu ngươi, đây là do thịt bị nướng cháy!”

Diệp Thiếu Dương một bước vọt vào trong phòng, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức ngây người, vài giây sau, từ đằng sau truyền đến tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của Diệp Khánh Vân, đang bị mấy thanh niên kia giữ chặt, cả đám há hốc mồm nhìn lên giường: Diệp Khánh Vân nằm còng queo trên giường, mắt trợn ngược, biểu tình cực kỳ thống khổ, miệng há to, hai tay đút vào trong miệng.

Diệp Thiếu Dương vội qua đó, nhìn kỹ lại, toàn thân Diệp Khánh Vân trên dưới phủ một lớp băng sương, giống như mới từ hầm băng chui ra.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy hai tay hắn, dùng sức lôi ra khỏi miệng, muốn nhìn một chút xem trong miệng hắn là thứ gì, kết quả ngón tay đông lạnh đến mức cứng đờ, mới dùng chút lực đã bị bẻ gãy, một mùi cháy khét buồn nôn từ cổ họng toát ra, lúc này mới phát hiện thịt trong khoang miệng của hắn đã bị đốt cháy…… Diệp Thiếu Dương liền thò tay vào miệng hắn, móc ra hai vật đen sì, thì thấy đó là than cục, cúi đầu nhìn xuống, bên cạnh có lò đốt than đang cháy dở, lập tức hiểu ra, thở dài nói: “Hắn đã nuốt than nóng, bị bỏng mà chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.