Chương trước
Chương sau
Tên vu trợ đứng bên cạnh cùng mấy thanh y nhân nhặt củi gỗ trên mặt đất, ném về phía Hạn Bạt, sau đó lại rải chặn thêm hai bao lưu huỳnh, lửa lập tức bùng lên...

Hạn Bạt đứng giữa vòng lửa, giơ nanh múa vuốt, sức lực càng ngày càng yếu dần.

“Cái tên dáng cua này, thật là cũng có chút bản lĩnh.”

Tiểu Mã gãi gãi cằm.

Diệp Thiếu Dương không nói gì, lẽ ra lúc này có thể khẳng định Hạn Bạt sẽ chết chắc, tuy nhiên hắn có dự cảm mọi việc không đơn giản như vậy: trước đó có người ra tay giúp Hạn Bạt Khí biến, nhưng sau đó lại không tiếp tục ra tay, chỉ đứng nhìn nó bị thiêu chết như vậy.

Diệp Tiểu Manh đột nhiên thở dài, “Không nghĩ hắn lại giết nó một cách dễ dàng như thế……”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chỉ cần nó chết là được rồi, không cần đòi hỏi công lao”

Diệp Tiểu Manh ngượng ngùng nói: "Ý ta không phải như vậy, ta tin rằng nếu Thiếu Dương ca của ta ẩn thân gần đây, chắc cũng đang âm thầm quan sát.

Nếu gặp trường hợp khẩn cấp, hắn sẽ lập tức ra tay cứu người,lúc đó ta có thể gặp hắn rồi.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, nha đầu này, trong thâm tâm đã khẳng định người âm thầm cứu mình là Diệp Thiếu Dương rồi? Tiểu Mã ở một bên nói giỡn: “Có phải giống như trong truyện Tây Du Ký vậy, một người cưỡi mây tím bảy màu tới cứu ngươi, đánh bại Hạn Bạt?”

Diệp Tiểu Manh nói: “Không khác nhau là mấy, dù sao nếu huynh ấy ra tay thì Hạn Bạt nhất định hết đường sống sót.”

Vài phút sau, Hạn Bạt sụp ngã xuống, không hề nhúc nhích, xương cốt đều bị lửa đốt cho vỡ vụn, tuy chưa chết hẳn, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra nó đã tận số.

Có người vỗ tay hoan hô, lập tức những người khác rào rào hưởng ứng.

Thậm chí còn có người phụ nữ hơn năm mươi tuổi quỳ xuống dập đầu, cảm tạ đại ân đại đức của vu sư Cố kiên.

Một màn giễu võ giương oai giết chết Hạn Bạt đã biến Cố Kiên thành anh hùng trong mắt mọi người.

Sau khi dặn dò vu trợ vài câu, bảo hắn tiếp quản hiện trường, liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu hướng mấy người Diệp Thiếu Dương, nhàn nhạt cười, nói: “Thực là tiểu thí ngưu đao chuyện nhỏ chẳng là gì so với thực lực của ta, rất tiếc đã tranh mất công của các ngươi, xin lỗi..

xin lỗi.”

Diệp Tiểu Manh tức giận đến đỏ cả mặt, đang muốn mắng lại hắn đôi ba câu, đột nhiên một tiếng kêu quái dị từ đống lửa truyền ra.

Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, phía trên hố chôn Hạn Bạt, bùn đất rung chuyển, rồi đột nhiên có một bàn tay màu đen rất to, từ dưới vươn lên.

Diệp Thiếu Dương sắc mặt đại biến, “Không hay rồi, vẫn còn cái Hạn Bạt!”

Vừa mới dứt lời, một bộ xương khô đen tuyền, thân đầy thịt nhão từ dưới hố bò lên, cao lớn hơn nhiều so với con Hạn Bạt đang hấp hối nằm dưới đất kia! Thật sự có hai con Hạn Bạt! Bình thường, Hạn Bạt ngàn dặm mới có một con, làm sao có khả năng xuất hiện hai con cùng ở một chỗ.

Diệp Thiếu Dương dù biết cái huyệt kia chôn hai người nhưng vẫn đinh ninh chỉ có một Hạn Bạt, không ngờ lại nhiều hơn hắn nghĩ.

Bây giờ tự dưng nhìn thấy một con nữa, không khỏi hoảng hốt, cố suy nghĩ tìm nguyên nhân vì sao có hai Hạn Bạt cùng xuất hiện.

Tên vu trợ đứng gần hố đất nhất, còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạn Bạt bổ nhào vào người, ngoạm cổ hắn, chỉ nghe thấy xương cổ kêu rắc một cái, sau đó nâng đầu, rút phăng gân trên cổ, miệng nhai nhồm nhoàm.

Tình huống phát sinh bất ngờ, Diệp Thiếu Dương cũng không kịp tới cứu giúp.

Còn chưa phục hồi tinh thần thì tên vu trợ kia đã không thấy đầu, chỉ thấy Hạn Bạt lao nhanh về phía mấy tên thanh y nhân đứng gần đó.

Vừa rồi còn phấn khích đánh giết Hạn Bạt là thế, vậy mà giờ đây dũng khí đã bay đi đâu hết, hơn nữa tình hình đã vượt xa những gì bọn họ được luyện tập, nên vô cùng hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi.

Hạn Bạt không truy kích, điên cuồng ngúc ngoắc cái đầu, từ trong mắt chảy ra dịch nhày màu xanh biếc.

Hạn Bạt tam biến, nếu dính phải ôn độc của nó chắc chắn sẽ chết! Cố Kiên mặt tái nhợt, vẻ đắc ý trước kia đã biến đi đâu mất.

Lúc trước có thời gian bố trí kỹ càng, lợi dụng sức mạnh của lửa, hắn mới có thể tự tin đánh giết Hạn Bạt.

Trước mắt với cục diện này, chỉ có một mình đơn đả độc đấu, hắn chẳng còn giữ được bộ dạng anh hùng oai phong lẫm liệt nữa mà cuống cuồng chạy thẳng ra ngoài.

Vừa mới tới cửa đã thấy một đạo hắc ảnh vụt tới.

Hạn Bạt từ trên trời giáng xuống cản đường, ra vẻ đắc ý.

Ôn độc trong từ miệng chảy ra ròng ròng, nghiến răng ken két, giống như đầu quái thú hướng về phía hắn nhìn chòng chọc.

Thôn dân xung quanh chưa kịp phục hồi tinh thần thì "Oành" một tiếng.

Mọi người đều tản hết, chỉ còn Vương đại thiện nhân đứng đó bất động, cau mày, nhìn con Hạn Bạt kia.

“Thiếu Dương ca ca, sao còn không ra tay……”

Diệp Tiểu Manh đưa mắt nhìn đám người xung quanh, nhíu mày lẩm bẩm nói.

Cố Kiên lui bước về phía sau, cùng mấy tên đệ tử chạy về phía góc tường, thi nhau đùn đẩy.

Sống chết trước mắt, những tên đệ tử này chẳng hơi đâu mà quan tâm tới sư phụ, một đám túm tụm lại, không ai chịu nhường chỗ cho hắn.

Cố Kiên đang muốn chửi ầm lên, đột nhiên cảm thấy phía sau có luồng gió mạnh ập tới, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Hạn Bạt đã vọt tới trước mặt.

Cố Kiên rơi vào đường cùng, lập tức căng ô trừ tà ra chắn, một tay vẽ vội phù văn trên mặt dù.

Hạt Bạt giơ bàn tay to, tập hợp thi khí, rồi đánh một cái thật mạnh lên mặt dù.

Dù trừ tà này dù sao cũng là pháp khí, lại có Cố Kiên dùng pháp lực duy trì, mặt dù chưa bị phá, nhưng thi khí đã xuyên qua dù, làm khung dù vỡ nát.

Cố Kiên lập tức phun ra một ngụm máu, đôi tay siết chặt cán dù, không dám buông lỏng.

Hạn Bạt chụp chụp vài cái, đánh không trúng mặt dù, đột nhiên hé miệng, phun ra đầu lưỡi thon dài như rắn, chọc thủng tán dù, chuẩn xác đâm vào trong miệng Cố Kiên, ngửa đầu về phía sau, cố lôi kéo hắn về phía mình.

Một người một quỷ giống như đang hôn môi nhau, cùng lắm chỉ cách nhau có một lớp vải dù.

Cố Kiên hai tay chới với, khua khoắng loạn xạ, cả người phát run, đôi mắt đầy tơ máu biến thành màu xanh biếc, lập tức không nhìn thấy gì cả.

Diệp Thiếu Dương đứng lên, định ra tay, kết quả bị Diệp Tiểu Manh ngăn cản, nói: “Ngươi không được, để cho ta!”

Từ túi áo lấy ra một cây phất trần, nhảy xuống, tay kia quăng ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, đánh trúng vài gáy Hạn Bạt, lập tức toát ra hắc khí.

“Tiểu Manh, sao lại ra đây!”

Từ trong đám người, Diệp bá kêu lên sợ hãi, muốn chạy nhào vào trong viện nhưng là bị các hương thân giữ chặt.

Ai cũng đều biết, hiện tại đi vào chính là tìm đường chết, đành phải cùng nhau lớn tiếng khuyên Diệp Tiểu Manh từ bên ngoài.

Hạn Bạt bị tiền Ngũ Đế đánh trúng, đau quá hoá giận, ném Cố Kiên ra, quay đầu lại, giương đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Diệp Tiểu Manh, tựa hồ cũng có chút giật mình, cái tên tiểu nha đầu nhỏ bé này chẳng lẽ muốn ra nộp mạng.

Nó dù có khom người vẫn cao tới hai ba mét, mặt đen răng nanh, toàn thân thịt mềm rung động, không ngừng chảy ra dịch nhầy màu xanh

- chính là ôn độc, đối lập với nó là dáng người nhỏ nhắn của Diệp Tiểu Manh.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của nó.

Bản thân nàng cũng biết, nhưng với tình huống này thì không thể nghĩ nhiều, cứ đánh bừa.

Sau khi thành công hấp dẫn sự chú ý của Hạn Bạt, cô quay đầu về phía đám thanh y nhân đang co rúm trong góc tường, hô: “Để ta ứng phó, các ngươi mau chạy đi!”

Tuy nhiên Hạn Bạt hình như nghe hiểu lời nàng nói, nó khua khua hai tay, vọt thật nhanh qua chỗ của nàng.

Diệp Tiểu Manh đánh ra một lá linh phù, bay lơ lửng ở trước người, sau đó bước lùi về phía sau, Hạn Bạt đánh vào linh phù, linh phù lập tức nổ tung, nó khựng lại một chút rồi tiếp tục nhằm về phía Diệp Tiểu Manh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.