Chương trước
Chương sau
Sau đó, dùng thuật Phân kim định huyệt kết hợp với trận pháp phong thuỷ, suy đoán ra mắt trận, rồi nghĩ cách phá giải.

Tiểu Mã nghe hắn nói xong, trợn mắt mồm kinh ngạc, “Ngươi suy nghĩ mấy ngày, liền nghĩ ra biện pháp: biến quỷ thành cảnh khuyển để dùng sao?”

“Nếu không thì phải làm sao, biện pháp này tuy không ổn lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào hơn.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Cho dù có trận pháp tồn tại, quỷ trong vòng ba thước vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa một mình ta không đủ, đến lúc đó ngươi dắt quỷ đi phía trước, ta vừa đi phía sau vừa vẽ lại toàn bộ kết cấu trận pháp, mọi việc nhất định sẽ thành.”

Tiểu Mã nói: “Nếu trận pháp bao trùm toàn bộ thị trấn, chúng ta sẽ phải đi vòng quanh thị trấn sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhẩm tính một chút, nói: “Vòng quanh thị trấn một vòng, ta tính nhiều nhất cũng khoảng là 10-20 km, chưa đến một ngày là có thể đi hết.”

Tiểu Mã nghe thấy cái này con số, lập tức muốn mềm chân ngã xuống.

“Chúng ta đi đâu bắt quỷ bây giờ, ra nghĩa trang sao?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Lần này không cần, ta trực tiếp dùng Câu hồn thuật kéo một con quỷ từ Địa Phủ lên đây, bất quá thị trấn có trận pháp phong ấn, Câu hồn thuật không sử dụng được, chúng ta ra khỏi đi thị trấn trước đã.”

Nói xong, giục Tiểu Mã lên đường, Tiểu Mã tuy không tình nguyện, cũng chỉ biết lẽo đẽo theo hắn mà thôi.

Hai người một mạch quay về núi Ngưu đầu, sau khi xuống núi lại đi qua một con đường lớn, một hơi đi hết hai hay ba km, Diệp Thiếu Dương cảm thấy đã đến lúc, đi đến đồng ruộng, kiếm chỗ đất bằng phẳng, trước lấy ra một chồng hoàng phiếu giấy đốt cháy, sau đó lấy từ trong túi ra một nắm tiền Ngũ Đế, bảo Tiểu Mã giúp mình cùng tìm Sùng Trinh thông bảo.

Tiểu Mã vừa tìm kiếm, vừa tò mò hỏi: “Vì sao phải là Sùng Trinh?”

“Trong 72 Ty dưới Địa Phủ phủ, Sùng Trinh Hoàng Đế phụ trách Thôi Hành Tư, chúng ta muốn bắt quỷ, phải thông báo với ông ta một câu.”

Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây người: “Sùng Trinh Hoàng Đế!”

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, “Có cái gì mà giật mình, Nhạc Vương gia cũng là Báo tư thần kiêm Trung hiếu tư thần đó thôi.”

Tiểu Mã hoàn toàn mờ mịt.

Chọn được sáu đồng Sùng Trinh thông bảo, Diệp Thiếu Dương vận dụng thủ pháp Văn Vương Kim Tiền Khoá, đem sáu cái đồng tiền xếp thành hình hoa mai, vẽ một đạo Câu hồn phù, ném lên trên không, miệng lầm rầm niệm: “Mao sơn Thiên sư Diệp Thiếu Dương, câu hồn vệ đạo, khấu thỉnh Sùng Trinh Thiên tử tạm khai Quỷ môn!”

Sùng Trinh Hoàng đế tuy đã sớm được thụ phong Âm Phủ tư thần, nhưng khi pháp sư nhắc tới ông ta, đều phải gọi là Sùng Trinh, tỏ ý kính trọng đối với vị Thiên tử cuối cùng của triều đại nhà Minh này, kính không phải với ngôi vị hoàng đế, mà là khí tiết của ông ta.

Dùng Kim Tiền Khoá câu hồn, là một loại Câu hồn lệnh của Mao Sơn, có thể câu quỷ hồn từ Địa Phủ trong vòng mười dặm.

Sau khi tấm phù bay vào “Mai hoa”

, sáu đồng tiền đồng loạt lay động, không đợi linh phù thiêu hết, một đạo hư ảnh từ trong làn khói bốc lên, sau đó, lại có một hư ảnh khác chui ra, túm cổ áo quỷ hồn kia, giơ tay lên đánh, con quỷ phía trước lập tức hét lớn xin tha mạng.

Cảnh tượng quái dị này, làm hai người Diệp Thiếu Dương trợn mắt há mồm.

“Sao lại vậy?”

Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng không hiểu sao lại thế này, lập tức rút dây Câu Hồn, quất vào giữa hai con quỷ kia, hai quỷ hồn cảm nhận được cương khí đánh tới, lập tức tách ra.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, con quỷ bị đánh là một ông lão chừng 50

- 60 tuổi, trang phục nông dân, đánh người là một nam nhân trung niên, trên người quỷ khí nồng đậm, có chút tu vi.

“Đang làm cái gì thế hả, sao vừa lên đã đánh nhau?”

Diệp Thiếu Dương hắng giọng hỏi hai quỷ hồn.

Ai ngờ tên quỷ trung niên kia không thèm trả lời, trừng mắt quát Diệp Thiếu Dương: “Là tên pháp sư đui mù nào câu hồn bổn quan tới dương gian, có chuyện gì hả?”

Mẹ kiếp, mạnh miệng quá.

Diệp Thiếu Dương tạm thời không để ý tới hắn, hỏi quỷ hồn bị đánh kia: “Sao hắn lại đánh ngươi?”

Ông lão chắp tay vái Diệp Thiếu Dương, nói: “Dạ bẩm pháp sư, ta là quỷ dịch ở Đông Nhạc Sơn dưới Âm Phủ, đang chờ đầu thai, vị này chính là công tào dự bị sắp được bổ nhiệm, vừa nhậm chức tạm thời đã muốn đòi tiền, ta không có tiền cho hắn, liền bị đánh đập, vừa lúc gặp phải pháp sư câu hồn, giúp ta làm chủ……”

Nói xong quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa.

Tên công tào kia đập một cái vào đầu ông lão, nói: “Lão quỷ ngươi nói bậy cái gì đấy, tiền đó dùng để mua thêm quần áo cho mấy quỷ sai bọn ta, người khác đều nộp, sao ngươi lại không làm theo?”

Nói xong giơ tay định đánh nữa.

Diệp Thiếu Dương huy động dây Câu Hồn, quấn lấy cổ tay hắn, dùng sức kéo mạnh một cái, khiến hắn té nhào trên mặt đất, chẳng thèm để ý, tiếp tục hỏi lão nhân: “Sao ngươi không tố giác hắn?”

Ông lão nói: “Ta đã nộp cáo trạng lên tư quan, ít ngày nữa sẽ xử lý, không biết tên bá vương này làm thế nào mà biết được, bắt ta rút cáo trạng về, ta không chịu, hắn liền đuổi đánh.”

Nói xong, hai dòng nước mắt quỷ lã chã rơi xuống.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Nếu đã nộp cáo trạng lên quan trên, vậy cứ chờ đi, cẩn thận một chút, lần sau đừng để hắn tóm được.

Quay về đi.”

Ông lão sửng sốt, không ngờ mới vừa lên đã được thả đi, không dám nhiều lời, khom mình hành lễ, rồi chui vào mắt tiền xuống dưới.

Diệp Thiếu Dương nắm dây Câu Hồn, kéo tên công tào đến trước mặt mình, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi chỉ là một tên công tào, lại còn chưa được chính thức bổ nhiệm, tiền nhiệm vừa mới rút lui ngươi đã vòi tiền, tham như thế có vẻ hơi sớm đó nha.”

Công tào bị dây Câu Hồn trói tay, không thể động đậy, còn ráng mạnh miệng, trừng mắt quát: “Ta lớn nhỏ gì cũng là âm quan, ngươi là nhân gian pháp sư, không có quyền quản ta.

Hơn nữa tư quan còn chưa điều tra, sao ngươi biết ta nhất định sai!”

“Nói cũng đúng,”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, lấy từ ba lô ra một cành gỗ đào, giơ lên trước mặt hắn, “Bất kể ngươi là ai, ta cũng có thể đánh ngươi!”

Diệp Thiếu Dương xuống tay không nặng, không có thương tổn, nhưng rất đau, công tào cuống quít hét ầm lên, “Ta là âm quan, ngươi dám đánh ta!”

Diệp Thiếu Dương lại cho hắn một quất, nhún vai nói: “Cứ đánh đó, thế nào hả?”

Nói rồi lại kéo dây Câu Hồn, lôi hắn từ dưới đất lên, dùng cành gỗ đào lại quất mạnh một cái, bắt hắn đi về phía núi Ngưu đầu.

Công tào trông thì hoành tráng lắm, nhưng cốt khí chẳng có gì, ăn quất đau quá, cầu xin tha thứ.

“Pháp sư, ta sai rồi, xin đừng đánh nữa, bảo gì ta cũng làm, ngài cứ nói đi, tiểu nhân sẽ làm theo, nhất định làm theo!”

Diệp Thiếu Dương cười nhạt, “Yên tâm ta không bắt ngươi làm gì đâu, chỉ là đi cùng ta một chuyến, giúp ta dò đường là được.”

Công tào nào dám từ chối, theo sự chỉ điểm của Diệp Thiếu Dương, đi về phía núi Ngưu đầu.Một mạch đi tới chân núi, quỷ khí trên người hắn đột nhiên biến mất, không chút dấu vết.

Ranh giới trận pháp, cuối cùng tìm ra được.

Diệp Thiếu Dương ném một đồng tiền xuống dưới chân công tào, bảo hắn lui về phía sau vài bước, thấy quỷ khí trên người hắn khôi phục lại như cũ, liền lệnh cho hắn đi sang bên trái, nói với Tiểu Mã: “Ngươi trông chừng hắn, tốt nhất để hắn hiện ra một nửa quỷ khí, một nửa bị che lấp, từ từ dò ra ranh giới trận pháp.”

Nói xong giao cành gỗ đào cho Tiểu Mã, “Hắn không nghe lời thì cứ quất.”

Còn mình lấy sổ tay ra, dựa theo hướng đi, bắt đầu vẽ đường ranh giới, thỉnh thoảng lại ném một đồng tiền xuống dưới đất, dùng để định trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.