“Tam Nương đâu rồi?”
Diệp Thiếu Dương hỏi Diệp Tiểu Manh.
“Ở nhà ta, ta đã sắp xếp cho bà ấy một gian phòng, bà ấy rất thành thật, nhưng cứ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, mẹ ta đang chăm sóc bà ấy.”
Diệp Tiểu Manh dừng lại một chút, nói: “Cha ta cùng ba vị thôn trưởng kia chia nhau làm việc, ai nấy đều đi khắp bốn thôn, đã gặp rất nhiều người, có thể loại bỏ được không ít, cho nên thực không uổng công, có một số không gặp được, đều phải tra xét, ba vị thôn trưởng kia cũng đang cố gắng, hẳn là sẽ không bỏ sót, có không ít người ra ngoài làm công, Tưởng cảnh sát cũng thông qua hệ thống cảnh sát điều tra, cơ bản đều có thể tra được tin tức, xác nhận những người này còn sống.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, không yên tâm hỏi Tưởng Kiến Hoa: “Ông điều tra như thế nào?”
“Đầu tiên là gọi điện thoại xác minh, điện thoại không ai nhận, sẽ kiểm tra thông tin trên di động cùng thẻ ngân hàng, xem có ký lục giao dịch hay không, ngoài ra còn thông tin thuê phòng tại khách sạn...mạng lưới thông tin rộng khắp cả nước, con kiến cũng không để lọt.”
Tưởng Kiến Hoa cười nói.
Diệp Thiếu Dương ngậm miệng, cảnh sát làm việc đúng là rất hiệu quả, bất quá từ điểm này cũng có thể đoán ra, chức vị của Tưởng Kiến Hoa hẳn là không thấp, một viên cảnh sát bình thường, chỉ bằng một câu nói đã có thể sử dụng tài nguyên của cục cảnh sát, chỉ e cũng không mấy dễ dàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2089011/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.