Chương trước
Chương sau
Vu sư kia đứng dậy, lấy ra la bàn, ở trên đó khảy một hồi, nói khẽ gì đó với vu trợ, sau đó bảo mấy tên mặc thanh y nâng kiệu, chạy về hướng trấn.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Diệp Thiếu Dương với Tiểu Mã đi xuống sườn núi, thấy đoàn người vu sư đã đi xa, vì thế qua lại cái hố hồi nãy làm phép, cúi đầu xuống nhìn, thì thấy nước dưới hố đã bốc hơi hết, chỉ còn một chút hơi ẩm.

“Hạn Bạt này thật lợi hại”

Diệp Thiếu Dương hít một hơi khí lạnh “Âm thủy nhanh như thế đã bốc hơi hết.”

Đột nhiên, Tiểu Mã cảm thấy đầu vai mình có ai chạm vào, quay đầu lại nhìn, thấy một khuôn mặt đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Mũi ưng mắt tam giác, ánh mắt hung ác nham hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo một tia lạnh lùng.

Diệp Thiếu Dương trên dưới đánh giá hắn, thấy hắn mặc thanh bào, liền biết là tên vu trợ lúc nãy, làm giật mình là, tên này không phải đi rồi sao, như thế nào lại quay trở lại? “Hai người các ngươi, đang làm gì ở đây?”

mở miệng ra là một tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Diệp Thiếu Dương đúng lên nói “Là đi xem náo nhiệt”

Tiếu Mã nhún vai, đem tay hắn hất văng ra “Đừng có mà động thủ động cước, quy củ chút đi”

Vu trợ hừ một cái, bày ra tư thái chất vấn “Người xem náo nhiệt đã bị sơ tán hết rồi, các ngươi sao còn lại ở đây.”

Tiểu Mã nghe thế liền tức giận lên, không đợi Diệp Thiếu Dương nói, cướp lời “Ngươi nói cái gì, ta đến đây xem muốn bao lâu thì xem, chuyện gì của ngươi, nơi này là nhà của ngươi à?”

“Người trẻ tuổi, nói chuyện lễ phép một chút, nhìn lén pháp thuật của vu sư, ở thời xưa là bị móc mắt.”

Tên vu trợ cười một cái, rồi xoay người đi.

“Đệch, mả cha nó, còn dám uy hiếp người, ngươi có ngon thì đừng có đi!”

Tiểu Mã cuốn lên tay áo, có ý định tìm hắn lý luận, Diệp Thiếu Dương phải vất vả một phen mới giữ hắn lại, dùng hai ngón tay, kẹp về phía ót hắn một cái, sau đó mở ra cho hắn xem.

Chỉ thấy giữa hai ngón tay có kẹp một con tiểu trùng đỏ rực, không đầu không đuôi, giống như một cái thịt cầu, bốn chân lại rất dài, nhìn qua khá giống ếch xanh, nhìn quái dị và ghê tởm.

“Trùng mắt, là một loại âm sinh tà linh cấp thấp, chui vào trong ánh mắt ngươi, mấy ngày sau mới hóa đi, có thể làm ngươi đau đến chết đi sống lại.”

Diệp Thiếu Dương nhéo một cái, con trùng này liền hóa thành một đạo khí hồng nhàn nhạt, theo gió tiêu tan.

Tiểu Mã ngẩn ra, ngay đó liền rõ ràng là tên vu trợ kia giở trò quỷ, liền điên lên, hùng hùng hổ hổ, muốn tìm tên kia đánh nhau.

Diệp Thiếu Dương khuyên nhủ “Ngươi tìm hắn rồi có đánh lại hắn không, có khi lại bị gieo cho một con trùng nữa bây giờ?”

Tiểu Mã sửng sốt “không phải có ngươi ở đây sao, ngươi chả lẽ lại đánh không lại hắn?”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu đoàn vu sư đang dần dần đi xa, nói “Vu sư lúc làm phép đúng là không thích người ta xem, ngươi là nhìn lén mà, trả thù cũng không có hợp lý, mà thôi chuyện này qua đi.”

Tiểu Mã hừ một tiếng “Ta xem chả có gì không thích hợp, chủ yếu là ỷ vào pháp thuật khi dễ người khác, Tiểu Diệp tử ngươi nhất định xả cho ta cái tức giận này!”

“Còn có nhiều cơ hội, đi thôi.”

Trên lúc trở về, Tiểu Mã hỏi tính toán tiếp theo, Diệp Thiếu Dương bảo trở về khách sạn trước đã, lấy đồ đạc, sau đó đi hướng nam, theo mây đen, khi nào nó dừng lại, tám phần nơi đó có chứa Bạn Bạt.

Tiểu Mã nghe càng khó hiểu “không phải là chúng ta đi theo mây sao? Hiện tại đi về trấn làm gì?”

Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt “Mây bay nhanh mấy chục km/h, ngươi đi theo bộ được à?”

Ngẩng đầu liếc về đám mây đang bay về phía nam, nói “Hạn bạt sẽ không có tùy tiện mà thay đổi vị trí đâu, đám mây bay theo hướng nam, thì trên đường không có thay đổi phương hướng, cũng vừa lúc nhà ta ở hướng đó, chúng ta đi xe, rồi quan sát cũng được, dù sao nó cũng ở trên cao, trong vòng vài km cũng có thể thấy được, sẽ không lo bị mất dấu.”

Tiếu Mã nhíu mày nói “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, Hạn bạt liền ở khu vực nhà ngươi?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai “Chỉ hy vọng là không phải.”

Đi được một lúc, Tiểu Mã còn tức trong lòng lúc trước bị vu trợ kia khi dễ qua, nói “ngay cả tên đồng tử đã lợi hại như vậy, thì cái tên vu sư khi không phải còn lợi hại hơn sao?”

Diệp Thiếu Dương nói “Vu trợ, nguyên là kêu vu chúc, là nhân viên thần chức của dân tộc thiểu số, sau đó truyền vào trong nội địa, chỉ là một tên gọi mà thôi, bản thân bọn họ cũng là một loại vu sư, cung tu luyện pháp thuật, chủ yếu là vì phụ trợ vu sư, còn không quá giống với đồng tử, vẫn là có chút pháp lực”

Tiểu Mã nghĩ nghĩ “Cái tên vu sư kia, có hay không lợi hại hơn Hồ Uy?”

Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười: “Dựa vào hắn!”

Trở lại trấn, hai người liền đi lên phòng, bởi vì nghe nói phía nam khô hạn nghiêm trọng, vì thế ôm tâm tình đau như bị cắt thịt (tiền),mua mấy chai nước khoáng, hai người chia ra bỏ vào ba lô, sau đó đi vào nhà ga ở bên cạnh, mua mỗi vé 50 đồng vé hắc xe đi đến ngưu đầu sơn, sau đó thì xe xuất phát.

Diệp gia thôn, là ở trong núi ngưu đầu.

Xe từ trong trấn đi ra, đi chầm chậm trên con đường đất, một đường hướng nam, hai bên đường toàn là ruộng, bởi vì thiếu nước nên đất đai khô nứt, cây cối khô vàng, cành lá cong queo nên không có phân biệt được là hoa màu gì.

Bởi vì tầm mắt trống trải, không trung sáng sủa, nên xe đi không đến nửa giờ, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy đám mây kia trên trời, cách bọn họ khoảng mấy ngàn mét đang bay về phía nam.

Dọc đường đi, Diệp Thiếu Dương cùng tài xế nói chuyện phiếm, hỏi thăm nạn hạn hán cùng ít tình huống chi tiết, càng đi đến gần nhà, thì càng muốn đến nhà sớm, một loại cảm giác phức tạp khó giải thích hiện lên trong lòng Diệp Thiếu Dương, tuy rằng nhà đã không còn ai, nhưng dù sao cũng là quê nhà của mình.

Đến núi ngưu đầu liền xuống xe, Diệp Thiếu Dương đứng lên một chỗ bằng phẳng trên gò núi, nhìn ngắm bốn phía, tìm được một tia cảm giác thân thiết.

Tiểu Mã cũng tò mò nhìn qua nhìn lại, nói “Địa phương này có phong cảnh cũng không tệ nhỉ, có núi có sông …..

ah, chỉ có núi nhưng không có nước, Tiểu Diệp tử nhà ngươi ở nơi nào?”

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ ngọn núi phía trước mặt, nói “Thì ở một bên tòa núi này, chúng ta ở đây chờ một lát,đợi đám mây kia bay tới đã rồi tính.”

Bởi vì tốc độ của xe nhanh hơn đám mây bay đi, nên bọn họ xuống xe, thì đám mây đen kia còn cách họ khoảng mấy ngàn mét.

Vì thế hai người tìm cái bóng cây ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi đám mây đen bay tới, đến khi tới gần thì cũng thấy dưới đường còn xuất hiện bóng dáng mấy chiếc xe hơi.

“Đoán là bọn người vu sư kia, một đường đuổi theo đến đây.”

Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã nhìn đám mây bay đến ngày càng gần nói “Nếu nó bay tới nơi này mà không dừng, thì chúng ta là sao bây giờ, chả lẽ dùng hai chân đi theo nó?”

“Chỉ mong là nó không ngừng lại ở đây, tốt nhất là ngừng ở địa phương không có ai.”

Diệp Thiếu Dương nói tiếp “Ở núi Ngưu đầu sơn này tập trung rất nhiều thôn trang, Hạn bạt mà xuất hiện ở vùng này, thì sẽ phiền toái lớn.”

Lại đợi một lát nữa, đám mây đen rốt cuộc cũng đến đây, Diệp Thiếu Dương trong lòng cầu nguyện nó sẽ bay về phía trước tiếp, nhưng mà, đám mây này bay đến trên Ngưu đầu sơn liền huyền phù trên đó không nhúc nhích, đợi một hồi, cũng không nhúc nhích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.