Chương trước
Chương sau
Dọc theo đường đi, cảm xúc của Trang Vũ Ninh không tốt, cùng Diệp Thiếu Dương nói câu được câu mất về sự tình thi đấu ngày mai, sau khi về đến nhà, cũng đã hơn 9h tối, Trang thái đã đi ngủ, cũng không có đánh thức hắn dậy, Trang Vũ Ninh giúp hắn thu dọn đồ đạc trong phòng.

Lúc trước vì để đối phó với nứt đầu cùng Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương từ chỗ lão Quách lấy ra không ít pháp khí cùng pháp dược, đều để ở nơi này, thu thập lại cũng tốn không ít thời gian.

Sau khi thu xếp xong, Trang Vũ Ninh mời Diệp Thiếu Dương ra sân thượng ngồi, nghỉ ngơi một chút, cùng nói chuyện rồi uống trà xanh cho tỉnh rượu.

Diệp Thiếu Dương tự nhiên là không có lý do gì để cự tuyệt.

“Thiếu Dương ca, số tiền kia, ba ba muội đã chuyển vào tài khoản cho huynh, vốn là muốn đưa nhiều cho huynh, nhưng sợ làm vậy không tốt lắm, cho nên vẫn theo ước định, tổng cộng 30 vạn, huynh hãy kiểm tra lại.”

“Cảm ơn.”

Diệp Thiếu Dương lòng vui rạo rực nói, trong lòng như nở hoa, 30 vạn! hơn nữa còn có 19vạn 8 ngàn, tổng cộng là có bao nhiêu nhỉ, Diệp Thiếu Dương âm thầm đến đầu ngón tay, tính tính nửa ngày cũng chả tính ra.

“Thiếu Dương ca”

Trang Vũ Ninh đột nhiên nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, phát hiện nàng đang nhìn mình với ánh mắt bao hàm nhiều ý tứ, thêm vào ánh trăng đang chiếu lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, làm cho khí chất của nàng càng thêm động lòng.

“Nói ra huynh không được giận muội, muội suy nghĩ, nếu đưa huynh 30 vạn nữa, huynh có thể ở lại lâu thêm một tháng nữa không?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng liền động, những lời này là có y gì? Cười cười nói “Để làm gì, muội tính bao ta à”

Trang Vũ Ninh không có tâm tình nói giỡn, cúi đầu đỏ mặt nói “Có một chuyện mà muội luôn suy nghĩ mãi, quyết định nói với huynh…...”

Diệp Thiếu Dương tuy rằng đối với cảm tình nam nữ như một người bình thường chất phác, nhưng nhìn biểu hiện của Trang Vũ Ninh, cũng đoán ra được nàng muốn nói gì, liền nhìn vào di động, ra vè kinh ngạc nói “Thiếu chút nữa là quên mất, ta cùng Mã Thừa có hẹn, về lấy đồ rồi nhanh trở về giúp hắn siêu độ tiểu quỷ, ta giờ phải đi rồi.”

Trang Vũ Ninh định thổ lộ lòng mình mà bị chẹn họng mất, đành phải đưa hắn xuống lầu, hỏi “Huynh ngày mai sẽ đi xem ta thi đấu tổng quán quân chứ?”

“Đương nhiên đi rồi, ta cũng muốn nhìn nàng lấy giải quán quân.”

Trang Vũ Ninh cười vui vẻ “Muội để lại cho huynh vị trí, đợi tí nữa rồi đem vị trí chỗ ngồi cùng hội trường gởi qua tin nhắn cho huynh.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, rồi về phòng lấy đồ đạc của mình, bước nhanh xuống lầu, đi ra cửa, xoay người lại nói “Nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi để chuẩn bị cho cuộc thi, đừng tiễn ta, đúng rồi, trả cái này lại cho nàng.”

Nói xong đưa một cái đồ vật qua, Trang Vũ Ninh cầm lấy, nhận ra đó là chìa khóa nhà mình, trong lòng có chút buồn, nói “Huynh cứ giữ lại đi, muội biết huynh ở đây không có phòng ở, nên phòng huynh trên lầu, muội vẫn sẽ để đó cho huynh, khi nào huynh trở lại đều có thể đến đây ở.”

“Chuyện này cũng không có thích hợp lắm, còn cái này nữa đưa cho nàng”

Diệp Thiếu Dương lấy ra cái chuỗi bùa hộ mệnh đưa cho nàng “Bùa hộ mệnh lúc trước đã bị nát, đưa cái mới này cho nàng, bên trong còn có máu thiên sư của ta, có thể đảm bảo không có quỷ yêu nào dám tiếp cận, cứ như vậy đi, ngày mai rồi gặp.”

Nói xong nhét vào tay nàng cái bùa hộ mệnh, rồi xoay người đi ra ngoài.

Trang Vũ Ninh nhìn bóng dáng hắn rời đi, cầm chặt lá bùa hộ mệnh trong tay, đặt lên trên miệng, cảm thụ được sự lạnh lẽo của viên đá ngọc, trong đó có máu hắn, mơ hồ lộ ra một tia ấm áp.

Ở bên ngoài tiểu khu bắt một chiếc taxi, Diệp Thiếu Dương đi thẳng đến Kim Hoàng Cung, dùng thẻ từ mở ra cửa phòng, mơ hồ nhìn thấy có một bóng dáng đang dựa trên gường xem tv, hoảng sợ tưởng là mình đi vào sai phòng, nhìn kỹ lại là Mã Thừa, cả kinh nói “Ngươi vào đây bằng cách nào?”

“Ở đây phòng nào ta không đi vào được.”

Mã Thừa cười cười “Ta cứ nghĩ đêm nay ngươi cùng minh tinh hẹn ước, nên không có trở về đêm nay.”

“Đừng có nói nhảm, ngươi tìm ta là muốn siêu độ tiểu quỷ?”

Mã Thừa chỉ chỉ Cổ mạn đồng được đặt trên đầu tủ “Ngươi làm nhanh đi, chứ không ta lại luyến tiếc.”

Diệp Thiếu Dương vẽ ra một đạo dẫn hồn phù, dán lên ót của Cổ mạn đồng, sau đó lấy ra tơ hồng có dính chu sa, sau đó bao quanh đầu cổ mạn đồng một vòng, tay kết ấn, ngón giữa dựng lên, nhẹ nhàng bắn ra, đem dược lực của chu sa đánh vào trên Cổ mạn đồng, liền bức tiểu quỷ đi ra, hồn phách lập tức bị dẫn hồn phù hấp thu.

Dẫn hồn phù ngay lập tức biến thành nửa trong suốt, mặt trên ẩn hiện một bóng dáng tiểu nữ hài, giống như cái hình chân dung, quỳ trên mặt đất bái tạ Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương biết tiểu quỷ này mới bị nhập vào Cổ Mạn đồng không lâu, còn chưa có hoàn toàn thích ứng với cách nuôi dưỡng tiểu quỷ, nên cũng không có bài xích siêu độ, vì vậy mới cảm kích bái tạ chính mình.

“Đa tạ thiên sư cứu giúp ….”

Thanh âm từ trong dẫn hồn phù vọng ra.

“Chịu khổ rồi, kiếp sau sẽ có phúc báo, vãng sinh đi thôi”

Diệp Thiếu Dương bóc ra linh phù rồi ném lên không trung, tự động bay ra khỏi cửa sổ, dần dần biến mất ở bên ngoài.

Mã Thừa nhìn thấy một màn như vậy, quay đầu lại hỏi Diệp Thiếu Dương “Nếu cửa sổ cùng cánh cửa phòng quan trọng như vậy, trong một không gian phong kín, thì cái phù này sẽ bay đi nơi nào?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn nói “Ngươi có thể hay không đừng hỏi những thứ ngu ngốc như vậy?”

“Được rồi, hỏi cái khác, bên cạch ngươi nhiều mỹ nữ như vậy, ngươi cuối cùng thì …..

thích ai đây?”

Diệp Thiếu Dương á khẩu “Hai ta nên nói về linh phù đi”

Cùng nói chuyện một hồi với Mã Thừa, rồi Diệp Thiếu Dương đuổi hắn đi, mình thì đi tắm rửa, xong lên gường nằm, không để mình nghĩ nhiều, niệm một lần tĩnh tâm chú liền ngủ.

Buổi sáu giờ ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương bị đồng hồ báo thức đánh thức dậy, đi rửa mặt, rồi ngồi ở bên gường mà suy nghĩ kế hoạch của ngày hôm nay, sau đó gọi điện cho Tiểu Mã bảo hắn đến đây một chuyến.

Sau đó cửa phòng bị gõ, Quả Cam mở cửa ra, trên người mặc bộ đồ hôm qua Chu Tĩnh Như giúp nàng mua, trong tay….

nắm Qua qua.

“Ngươi tối hôm qua ngủ bên đó?”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn Qua qua, nghĩ thầm trách không được tối qua sau khi ăn xong liền không thấy bóng dáng nó đâu cả, nhìn thấy Qua qua gật đầu, cả giận nói “Đệch, ngươi là một đại nam nhân, sao lại đến ngủ qua đêm chỗ nàng ấy!”

Qua qua bất mãn bĩu môi “Ai là đại nam nhân, ta chỉ mới có 6 tuổi.”

“Không phải chính ngươi nói mình đã một ngàn tuổi rồi còn gì!”

“Chính ta dù một ngàn tuổi nhưng cũng không có lớn lên, cũng chỉ là tiểu hài tử thôi.”

Qua qua làm mặt quỷ nhìn hắn “Lão đại ngươi có hay không đang ghen ghét?”

“Biến!”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, ngẩng đầu nhìn Quả Cam “Ta hiện tại đưa ngươi đi.”

Vốn là còn muốn thuyết phục nàng một phen, không ngờ tới là Quả Cam trực tiếp gật gật đầu, làm hắn đem lời muốn thuyết phục bị chặn ở cổ họng.

Diệp Thiếu Dương vào trong nhà ngồi, chờ đợi Tiểu Mã, một bên nói chuyện với Quả Cam, từ miệng nàng biết thêm rất nhiều bí văn về cuộc sống của giao nhân.

20 phút sau, Tiểu Mã một mình đi đến, Diệp Thiếu Dương bảo hắn hỗ trợ đem các pháp khí cùng pháp dược không dùng tới, đem đến phòng của hắn cất giữ, chờ mình từ quê xong trở về lại lấy.

“Gấp như vậy làm gì, ngươi đi hôm nay à?”

Tiểu Mã cả kinh hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.