“Diệp Thiếu Dương, gia đình của ngươi thì như thế nào, lúc nãy chỉ mới nói thôi, hiện tại mọi người đã đến đông đủ, có thể nói đi”
Mã Thừa đổ cho Diệp Thiếu Dương một ly rượu nói.
Tức thì ánh mắt của mọi người đều dừng trên mặt của Diệp Thiếu Dương, bị nhiều người như vậy nhìn vào, hắn lại ngại ngùng lên, gãi gãi cổ, nói “Cũng không có gì, nhà ta ở trên đầu sông Hoài của huyện Dự Châu, trong một cái sơn thôn nhỏ, ta lúc năm tuổi mới lên Mao Sơn, về sau cũng không có trở về nhà, chỉ là như vậy”
“Ngươi vì sao lại lên Mao Sơn, trong nhà còn có thân nhân nào không?”
Tiểu Mã hai mắt tỏa sáng, lúc trước kia, hắn cũng đã hỏi hắn qua nhiều lần, mỗi lần đều bị Diệp Thiếu Dương dùng đề tài khác ngắt lời, hôm nay hắn có cảm giác, Diệp Thiếu Dương sẽ nói ra sự thật.
“Nhà ta gia thế rất thảm, phi thường thảm.”
Diệp Thiếu Dương cầm chén rượu mà uống một ngụm nói.
Tiểu Mã nói “Thế có thảm giống Đường Bá Hổ không?”
“Đường Bá Hổ?”
Trương Tiểu Nhụy vừa lúc ngồi bên Tiểu Mã, liền cho hắn một chưởng lên vai, tức giận nói “Đừng có ngắt lời.”
Một chưởng này xém chút nữa làm Tiểu Mã hộc máu, đến nói chuyện cũng không nói ra lời.
Diệp Thiếu Dương nói tiếp “Để ta nói từ đầu đi, nhà ta ở một cái sơn thôn nhỏ, kêu là Diệp gia thôn, ta được năm tuổi lúc ấy, có một vu sư nhân gian bởi vì ….
cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2088963/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.