Diệp Thiếu Dương nói “Sư huynh, cảm ơn ngươi.
Nhưng nếu có lần sau, ngươi cũng đừng nghĩ bảo hộ ta, ngươi cứ nói với ta, cho dù đánh không lại, ta cũng không trách ngươi, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra với ngươi, ta sẽ áy náy cả đời.”
Lão Quách cười ảm đạm, cũng không nói gì.
Tứ bảo lúc này mới nói “Quách đại ca, cảm giác hồn phách chịu khổ hình, sợ là cũng không có thoải mái nhỉ?”
“Thế cũng nói!”
Lão Quách trưng mắt giận dữ mắng “Nếu thỏa mái ngươi đi mà thử, mẹ nó thống khổ đến cực điểm, ta hiện tại nhớ lại mà còn run lên, so với đẻ con còn đau hơn!”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nghĩ thầm so sánh cái gì vậy nhỉ, ngươi có sinh hài tử được đâu, mà biết sinh hài tử đau đớn thế nào? Tứ bảo cảm thán “Thật là làm khó cho lão ca, đã đến tuổi này rồi, mà còn thể nghiệm cảm giác sinh hài tử…..”
“Biến!”
Lão Quách rống giận.
Diệp Thiếu Dương hỏi “Sư huynh bọn hắn như thế nào có thể tìm được nơi này, chẳng lẽ vừa gặp liền đánh nhau.”
Lão Quách nghe vấn đề này.
liền lão lệ tung hoành “Hai tên cầm thú, súc sinh, không gia giáo bại hoại! Ta chính là đang ở trong này ăn lẩu, đang xem phim, cũng không có trêu chọc ai, mẹ cái chim, đột nhiên xông tới, không nói mấy câu đã đánh, đáng thương cho xương cốt của lão phu…..”
Diệp Thiếu Dương cùng Tứ bảo nhìn nhau, đều đồng tình với tao ngộ của lão.
Diệp Thiếu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2088916/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.