Chương trước
Chương sau
“Khát sao? cứ như vậy mà uống, mà cũng đừng có sặc…..”

Diệp Thiếu Dương đem cái bình tới trước miệng nó, rồi nhấc sau nhấc lên.

“Ngao….”

Cự thủy thi cả người run rẩy, phát ra tiếng như con heo bị giết mà gầm rú.

liều mạng lay động cái đầu, nhưng Diệp Thiếu Dương đã đặt cái vòi trong miệng nó, rồi mà rót nhanh.

Một ấm dầu nóng có chưa thêm pháp dược, đều rót hết vào trong bụng của thủy thi.

Diệp Thiếu Dương đưa ấm lên mặt đất, nói Tạ Vũ Tình đi rót đầy lại, chính mình cầm lên ấm dầu còn lại, từ trên đầu thủy thi mà tưới xuống dưới, dầu đi đến đâu là có một luồng khói trắng bốc lên, một khối da thịt bị tróc ra, lộ ra xương cốt phía trong, làm cho người ta thấy thật là sợ hãi, người nhát gan sẽ không dám nhìn cảnh tượng này.

“Ngao ….”

Cự Thủy thi trong miệng phát ra tiếng tru thật thê lương, nhưng mà theo yết hầu cùng miệng bị dầu tưới xuống, cái âm thanh này càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có tiếng hừ hừ thống khổ.

Một ấm dầu tưới xong, trên đầu cự thủy thi chỉ còn lại 1 bộ xương màu xám, Diệp Thiếu Dương ném đi ấm nước,cầm lên búa lớn, dùng bút chu sa vẽ trên đầu búa một đạo phù văn, nhắm vào sọ của thủy thi mà nện xuống.

“Răng rắc”

vang lên, sọ não vỡ nát, lại cầm từ Tạ Vũ Tình một ấm dầu khác, rót xuống đoàn óc của nó.

Một cỗ bạch khí bay ra, óc bị dầu nóng tách ra, sao đó đọng lại thành một đoàn đoàn màu trắng.

Cự thủy thi lúc này mới không còn giãy giụa nữa, hoàn toàn bất động.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào một đóng óc đọng lại, cười nói với Tạ Vũ Tình “Thật là giống với đậu hủ non vừa mới làm ra?”

“Ngươi thật là đáng ghé!”

Tạ Vũ Tình tỏ ra biểu tinh chán ghét, vỗ vỗ ngực chán ghét nói, “ta về sau không bao giờ ăn đậu hủ non nữa”

Diệp Thiếu Dương ngồi trên nắp quan tài, nghỉ ngơi một tí, tiến lên dùng câu hồn tác cột eo của cự thủy thi lại, cùng với mọi người đem kéo nó lên.

Trừ bỏ Vô nguyệt đạo trưởng, mọi người cùng nhau ra sức, đem sức ‘chín trâu hai hổ’ mới kéo thủy thi lên được, kéo lên đến tiền viện, bí thứ chi bộ thôn mới chạy đến xem, thấy xác chết của thủy thi, còn không còn một mảnh nguyên vẹn.

Sau đó, Diệp Thiếu Dương lại chỉ huy mọi người đến hố cổ mộ, đem quan tài nâng ra, quan tài tuy rằng rất lớn, nhưng lá vàng thì cũng không quá nặng, cùng mọi người kéo lên, mỗi người cùng nhau nâng một góc, cố hết sức cũng nâng từng chút một lên đến trên phòng, đặt qua một bên.

Phía dưới quan tài, cũng là một cái quan tài khác.

Là 1 cái quan tài có cùng độ lớn với quan tài phía trên, nhưng là màu bạc.

Vô nguyệt đạo trưởng vừa thấy quan tài này, liền cảm thấy cơ hội biểu hiện của mình đã tới, biểu tình ngưng trọng nói “Đây là một cái tử mẫu song sinh quan! Nếu ta đoán không sai, mặt trên chỉ là một con thủ hộ, không phải quan tài chân chính, phía dưới mới là quan tài chân chính, cái này kêu là ‘Kim quan bạc quách’”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, “đừng có mà nói suông, ngươi đã gặp qua được bao nhiêu quan tài? Nơi này có cái gì là ‘tử mẫu song sinh quan’,cái này là quan tài thủy tinh, chứa các tiểu quỷ ở bên trong, cự thủy thi ở trên là dùng để trấn chúng nó.”

Vô nguyệt đạo trưởng nói “không có khả năng nào, thủy tinh quan phải trong suốt như ngọc, trong khi đó quan tài này lại là màu bạc, sao có thể là như vậy!”

Diệp Thiếu Dương cười nói “Nói ra ngươi cũng không có hiểu, người có thể còn không vui.

Thủy tinh quan này rõ ràng có một tầng ngoài bôi bột bạc, bột bạc dùng để cách âm, là vì phòng ngừa ánh sáng của lá vàng tiến vào trong thủy tinh quan.”

Nói xong, duỗi tay từ trong đai lưng lấy ra một ít đậu đồng, rải ra phía bên ngoài, đậu đồng vàng óng rơi xuống trên quan tài, giống như đậu đồng đang được rang, lách ta lách tách nhảy lên.

Bên trong thủy tinh quan, lập tức vang lên những tiếng khóc của con nít, cùng ở trên nghe được giống nhau.

Diệp Thiếu Dương nhảy lên nắp quan tài, dùng đèn pin chiếu xuống, phát hiện ở giữa quan tài, có một cái la bàn lớn như bàn tay, duỗi tay nhẹ nhàng sờ tới, là được khảm lên mặt trên, tổng cộng có ba vòng, mỗi một vòng đều đang chuyển động, trầm ngâm một chút, liền cầm lấy xẻng, ở bên cạnh đào vài cái, duỗi tay sờ ở bên cạnh quan tài, sờ thấy có bốn hình dáng giống đồ vật.

Tuy rằng không biết là thứ gì, nhưng kết hợp với ấn ký la bàn trên quan tài, Diệp Thiếu Dương một hồi suy nghĩ cẩn thận, gật gật đầu nói “Đây là một cái mã hóa la bàn ấn, có lực ngàn quân.”

Tạ Vũ tình lập tức hỏi “Có ý gì?”

“nói dễ hiểu là, chính là dùng một cái la bàn tạo ra một loại mã hóa.”

Diệp Thiếu Dương lần nữa dùng đèn pin chiếu sáng la bàn, nói “Đây là la bàn được đặc chế, tổng cộng có ba vòng, phân biệt là cửu cung cùng tứ tượng, dựa theo di chuyển của hơi thở thì khí của quan tài, ta có thể tính toán ra chuyển động của ba vòng la bàn, thì mới có thể mở ra quan tài này, nếu dùng ngoại lực mở ra, thì có chuyện gì xảy ra ai cũng không biết được.”

Nói xong rồi ngó Vô nguyệt đạo trưởng cười cười nói “Bằng không thì ngươi tới thử xem sao?“ Vô nguyệt đạo trưởng hừ một tiếng nói “Vui cười cái gì, trừ bỏ người phong ấn, ai có thể biết phương hướng của hơi thở mà tính toán ra, tổng cộng có ba vòng, nếu tính toán ra từng vòng, thì ba ngày cũng tính không ra.”

“Nếu muốn tính ra thì cũng không có gì khó.”

“Hừ, trừ phi khai mở thông hiên mắt, ngươi thật xem mình là thiên sư chắc?”

“Ngươi đoán đúng rồi đó.”

Diệp Thiếu Dương cúi người ghé người trên quan tài, một tay giữ bên la bàn ấn, mặc niệm chú ngữ, chậm rãi mở ra thông thiên nhãn, liền từ phía dưới xem qua, một lát, hắn lại di dộng la bàn, cũng không bao lâu sau, chỉ nghe vài tiếng thanh thúy “răng rắc “ cơ quan được mở ra.”

“Ngươi … thật là thiên sư!”

Vô nguyệt đạo trưởng thất thanh kêu lên, tuy rằng thời điểm Diệp Thiếu Dương đối phó với thủy thi, cũng không có dùng thủ pháp đó, tuy rằng làm cho hắn tin tiểu tử này không đơn giản, cũng chỉ cho rằng tiểu tử này chỉ là phương sĩ mà thôi, chân nhân cũng không dám tưởng tượng qua, trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn vậy mà thật là một vi thiên sư hàng thật giá thật! Nghĩ đến lúc gặp nhau đến giờ mình luôn miệt thị hắn, thậm chí còn tự xưng là sư trưởng …..

Vô nguyệt đạo trưởng cảm thấy hổ thẹn, khuôn mặt trướng lên giống màu gan heo.

Trang thái đứng bên người hắn, thấy biểu tình của hắn, tuy rằng không biết rõ ràng “Thiên sư”

ở trong đạo môn có địa vị gì, nhưng nghe biểu tình cảm thác kinh ngạc của vô nguyệt đạo trưởng, thì hắn đã minh bạch ra, vị Diệp tiên sinh này nhìn như có vẻ nhỏ tuổi, nhưng thực lực còn ở phía trên vô nguyệt đạo trưởng, thập phần hối hận khi chính mình khi trước có thái độ hoài nghi hắn.

Diệp Thiếu Dương căn bản không có để ý đến Vô nguyệt đạo trưởng, lấy ra một lá linh phù, vẽ lên vài nét, dán lên mặt trên quan tài, một tay ấn lên tấm linh phù, mặc niệm chú ngữ, chỉ thấy quan tài sáng lên một vùng ánh sáng màu bạc, sau đó hướng về phía linh phù hội tụ lại, quan tài có màu bạc, dần dần màu bạc rút đi, trở nên càng ngày càng trong suốt ra.

Không đến một phút đồng hồ, toàn bộ quan tài liền trở nên trong suốt, mọi người đều nhìn lại, quả nhiên đúng như lời nói lúc trước của Diệp Thiếu Dương, đây rõ ràng là một quan tài thủy tinh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.