Tháng Mười Một, cuối thu.
Thật ra, anh không thích uống rượu.
Men rượu sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của đại não, sẽ ảnh hưởng đến sự quyết đoán và bình tĩnh của con người.
Men rượu, nó có tính mê hoặc, nó sẽ khiến bạn bắt buộc phải uống nhiều hơn vào ngày mai.
Trước đây, anh thật sự không thích uống rượu, dù rằng tửu lượng anh khá cao.
Nhưng bây giờ, lúc anh cảm thấy vô vị, uống vài ly cũng không tệ.
Đặc biệt là trước khi đi ngủ.
Anh bắt đầu thích một mình, mười hai giờ đêm, ngồi ở ban công, bên cạnh làvài chai rượu vang đã được mở sẵn, đối ẩm với trăng, kính ông trời vàily.
Không phải sao? Anh phải kính ông trời chứ.
Nhìn xem,ông trời rất thân thiết, lúc biết anh bị bỏ rơi trong bệnh viện, căm hận Thẩm Chức Tâm, nhìn xem, ông trời rất đoái thương anh mới uống say nóilung tung vài câu, đã giúp anh biến “ước mơ” thành sự thật.
Anh cụp mắt, đáy mắt không chút cảm xúc, không vui, không giận.
Vui gì chứ? Anh đã sống mấy năm rất vui.
Giận gì chứ? Bao nhiêu tức giận tích lũy mấy kiếp, mấy tháng trước đã dùng hết sạch rồi.
Kỳ lạ, đến bây giờ, cô đã hơn một tháng “không có tung tích” rồi, anh cũng chẳng hề buồn.
Tám năm, họ ở với nhau tám năm, rất nhiều phương diện, họ đều rất hiểu ýnhau, nhưng lúc cô xảy ra chuyện, anh chẳng cảm thấy gì hết.
Tối đó, xem tin tức, anh mới biết.
Sau đó, anh nhận lại thứ được gọi là “di vật” từ sở cảnh sát.
Sau này, có thể còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-va-trai-tim/1279844/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.