Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Dịch và chỉnh sửa: Rindoll
_______________
Mạc Vân Thịnh nằm trong lòng bàn tay của Boss, vừa hưởng thụ vừa nghe lén, âm thầm khoe khoang: Tất nhiên tìm không thấy rồi, cậu đang ở trước mặt đây này. Dù lục tung khắp tinh cầu cũng vô dụng thôi. Chỉ là không biết giác quan Lạc Hàn Diễn thay đổi thế nào, để ý bao nhiêu. Nhưng, phó quan đúng là nhớ thương cậu ghê. Nói vậy, so với Tước gia, bây giờ vị này mới đáng lo nhất này.
Hệ thống yên lặng thở dài: Aizz, đúng là ngốc bạch ngọt.
Lạc Hàn Diễn vuốt ve cục bông nhẹ hều trên tay một lát, rồi chọt cái tai nhọn dựng thẳng đứng, mắt anh rũ xuống, che lại ý cười sâu xa trong đôi mắt.
Chắc bé con đang dạt dào đắc ý nhỉ?
"Thu đội ngũ lại." Lạc Hàn Diễn căn dặn.
Phó quan ngớ ra, vội nói: "Tước gia, gian tế Liên Bang chết không đối chứng, manh mối của phu nhân bị chặt đứt ở đây." Cần phải tìm cậu ta về ngay.
Không tìm nữa? Mạc Vân Thịnh sửng sốt, chẳng lẽ lần trước cậu làm không công sao? Cứ vậy mà bỏ hả?
Anh thật là lãnh khốc vô tình vô cớ gây rối không có một người bạn!
Lạc Hàn Diễn bị cái đuôi đập trúng, anh nhịn cười, vỗ thân thể nho nhỏ cứng đờ trong lòng bàn tay, nói: "Tình huống không rõ, phái bộ đội đặc thù âm thầm tra xét. Bảo viện nghiên cứu mau làm ra thuốc giải càng sớm càng tốt." Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt anh âm trầm, đầu ngón tay nhẹ rạch ở sống lưng mèo nhỏ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-manh-nhat-van-nguoi-me/183283/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.