Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
_______________
Mạc Vân Thịnh đang chuẩn bị vươn móng vuốt, thì bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Bác sĩ nhìn chằm chằm cục bông tròn bị Tước gia bảo vệ trong lòng bàn tay, hắn giơ tay ra vài lần nhưng đều bị đỡ lại, không nhịn được mà giật giật khóe miệng. "Tước gia..."
"Cứ như vậy." Vuốt nhẹ sống lưng của cục bông tròn, Lạc Hàn Diễn hạ ánh mắt. Ngón cái dọc theo xương sườn vuốt ve, xương cốt thật là mềm, chỉ cần hơi dùng sức một chút thì sẽ bóp nát. (Rindoll: Sao anh cứ muốn bóp chết em nó vậy hả! -_-')
Tứ chi phân biệt từ khe hở các ngón tay nhô ra, Mạc Vân Thịnh giãy giụa không thoát được, cái đuôi quơ qua quơ lại, vỗ vào cánh tay Lạc Hàn Diễn "Bộp" một tiếng rồi kêu lên: "Meo ô..."
"Sao nó lại kêu như vậy? Sắp chết sao?" Đầu ngón tay Lạc Hàn Diễn đè ở độ cong ngay phần lưng của mèo con.
Ai sắp chết? Cậu đây là đang khó chịu nhé! Mạc Vân Thịnh rất muốn cắn người đàn ông vài cái.
Bác sĩ tìm hòm thuốc, nói: "Chắc đang khó chịu. Tước gia, ngài nâng mông của nó lên chút, tôi phải đo nhiệt độ cơ thể cho bảo bối nhỏ."
Bạo cúc?!
Mạc Vân Thịnh xù lông phóng dậy, dữ dội nhào lên, hung ác nhe răng, miệng phát ra tiếng "Khè khè" uy hiếp.
Sạn thỉ quan mau tới cứu giá!
Nếu không đến cúc hoa cậu sẽ tàn áaaa!
Mạc Vân Thịnh càng nghĩ càng hoảng sợ, giơ móng vuốt ra, vung vẩy loạn xạ trên không.
"Nó làm sao vậy?" Lạc Hàn Diễn không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-manh-nhat-van-nguoi-me/183282/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.