Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
Đây là một con mèo toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt xanh mũi phấn hồng. Vừa mới cai sữa được 40 ngày, nhỏ cỡ lòng bàn tay lớn.
Tiếng kêu non nớt mềm mại.
Quốc vương bệ hạ tự biên tự diễn: "Nó tên Mỹ Nhân, sau này trưởng thành chắc chắn có thể khiến người chết mê chết mệt."
Lạc Hàn Diễn ôm mỗ mèo của anh, không thèm liếc nhìn.
Quốc vương nói: "Trên mạng có dạy cách chăm sóc vật nuôi, người hầu chuẩn bị cho ta giấy chứng nhận để nghe giảng rồi. Với lại ta cũng báo danh giúp con luôn."
Lạc Hàn Diễn hờ hững.
Bệ hạ vuốt ve Mỹ Nhân: "Con không trả lời, ta sẽ coi như con thầm chấp nhận."
Bệ hạ tạm dừng một lát rồi cười nói: "Để Mỹ Nhân của ta chơi cùng nhóc mèo một lát đi. Mỹ Nhân là công chúa nhỏ, vừa khéo để hai đứa nó bồi dưỡng tình cảm, lớn lên thành một đôi, sinh nhiều bánh báo nhỏ xinh đẹp.
Trong phút chốc, không khí ngưng đọng.
Một đợt âm u lạnh lẽo che trời lấp đất tràn ra.
Mặt Lạc Hàn Diễn vốn âm trầm nhanh chóng đen như mực, "Cậu, người vừa mới nói gì?"
Một cơn lạnh lẽo từ bàn chân xông thẳng lên não, quốc vương cảm thấy rét lạnh, không thể nói chuyện với cháu ngoại trai. Mấy năm nay ông cũng luyện ra một đôi hoả nhãn kim tinh, lập tức biết Lạc Hàn Diễn tức giận.
Không biết vừa rồi ông chọc trúng vào ống phổi của cháu ngoại trai ở đâu, lúc này Tước gia rất tức giận.
Lửa giận ngập trời.
Trong đầu bệ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-manh-nhat-van-nguoi-me/1513921/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.