Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Đánh lén ngươi thì thế nào? Là do ngươi ngu ngốc, tài nghệ không bằng ngườicòn dám đùa giỡn đại đao trước mặt quan công, đáng đời!”
Vẻ mặt Phượng Hoàng bình tĩnh thoáng nhìn người trên cây gật đầu cảm kích, lập tức nâng tay vung đao.
Mắt thấy tánh mạng Kích Chiến khó giữ được, đám người theo hắn rốt cục lên tiếng: “Chậm đã!”
Phượng Hoàng tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) ngước mắt, miễn cưỡng nói: “Sao, muốn tới cứu người sao? Không biết là các ngươi nhanh, hay là đao của lão nương nhanh hơn?”
Một người xấu xí cưỡi ngựa tiến vềtrước hai bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đại đương gia, nếu ngươi thật sự muốn giết lão đại của chúng ta, có thể cho hắn toàn thâyhay không, để chúng ta có thể đem thi thể lão đại mang về sơn trại maitáng.”
Trong mắt Phượng Hoàng hiện lên một chút trêu tức: “Nếu lão nương ta không đồng ý thì sao?”
“Không đồng ý? Vậy coi như xong, ngài cứ tự nhiên.” Người kia hướng về KíchChiến đang bị áp chế kêu gọi: “Lão đại, các huynh đệ hiện tại không cónăng lực cứu ngài, nhưng không có nghĩa là về sau chúng ta cũng không có năng lực thay ngài báo thù. Lão đại, ngài yên tâm, chỉ cần trại chúngta còn một người sống, mối thù này nhất định sẽ nhớ kỹ.”
Tronglòng Kích Chiến cảm động đến rối tinh rối mù, vẫn là huynh đệ nhà mìnhđầy nghĩa khí. “Tốt, lão tử nhớ kỹ, các ngươi trở về trại đi, đừng quênmười lăm mỗi tháng thắp cho lão tử nén nhang.”
“Lão đại, ngài cứan tâm ra đi.” Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-liet-the/262838/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.