Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Đồ nhi, ngươi không cần thương tâm, cho dù ngươi có trở nên ngốc hơn so với trước kia vi sư cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”
Người nào đó nhìn Quân Tiểu Tà khóc không ra nước mắt, trong mắt hiện lên một chút ý cười xấu xa, lời nói thấm thía sự ‘an ủi’ nói.
Tiểu Tà liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Cảm tạ sư phụ có ý tốt, ta phước mỏng, hưởng thụ không nổi!”
“Đâu có đâu có, vi sư đây rất rộng lượng, đừng ngại.” Đuôi lông mày NguyênThần Trường Không mang ý cười cùng biểu tình chân thành tha thiết, tỏ vẻ hắn thật sự không ngại.
Sao ngươi không chết đi? Quân Tiểu Tà oán thầm đẩy Nguyên Thần Trường Không ra, che lỗ mũi muốn đi.
“Nếu ta bái nàng làm thầy, có phải ngươi liền đưa giải dược cho ta?” PhượngHoàng gãi gãi cái ót, hết sức không cam lòng thét lên.
“Phải xem biểu hiện của ngươi.” Cùng bổn tọa nói điều kiện sao? Hứ!
Khóe miệng Phượng Hoàng run lên, con mẹ ngươi xú nam nhân, dám đùa giỡn lãonương. “Vậy thì, Quân Tiểu Tà, hiện tại ta bái ngươi làm thầy.”
“Không cần!” Quân Tiểu Tà vung tay lên, khó khăn xoay người: “Ngươi nói bái ta, ta liền phải đáp ứng sao? Hử?”
Diễn xuất này, tư thế này, thật là có khí phách nghiêm trang của người làmthầy, nhưng giữa cái mũi của người nào đó lại có dấu màu đỏ chói mắt,không làm mất đi khí phách nghiêm trang, ngược lại có vẻ hết sức tứccười.
Trong lòng Phượng Hoàng run rẩy, nếu nàng không bị người nắm bím tóc, nhất định xông lên hành hung nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-liet-the/262837/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.