Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Vong Xuyên!
Người áo xanh trong mắt ám quang lưu chuyển, đôi môi tái nhợt gợi lên một chút ý vị thâm trường:
“Nhãn lực bằng hữu thật tốt.” Ánh mắt đề phòng cùng vẻ mặt thản nhiên từ trên người Nguyên Thần Trường Không đảo qua, khuếch tán ra một cơn gió, dậptắt ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Đối diện hắn, là bóng dáng tuyết trắng bất động như núi, thản nhiên nhìn hắn. Nội lực trầm ổn từ đanđiền phát ra, gió cuốn bụi cát mù mịt, một bức tường vô hình đột ngột từ mặt đất mọc lên, trong giây lát liền đem cuồng phong ngăn cản ở bênngoài.
Người trong lòng, giống như đã bị kinh hách (sợ hãi),màynhíu lại, sắp sẽ tỉnh lại. Nguyên Thần Trường Không để tay lên đầu vainàng điểm nhẹ, làm cho Quân Tiểu Tà lại lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.
“Ha ha.” Vong Xuyên mím môi cười, trong tiếng cười lộ ra tán thưởng cùngvới hứng thú. “Ma chủ Yểm cung, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Nguyên Thần Trường Không từ chối cho ý kiến, trong lòng cũng rùng mình. Mộtngười có thể nhìn thấu lai lịch của hắn, đệ nhất đao Tây Vực, so vớitrong tưởng tượng càng khó đối phó.
“Đao giả đường xa mà đến, tất có toan tính, sao không đi thẳng vào vấn đề?”
“Ma chủ là người sảng khoái, Vong Xuyên cũng không nên khoe khoang.” Ánhmắt Vong Xuyên từ phía xa nhìn về chỗ hắn, buồn bã nói: “Tại hạ muốnThuý Ngọc Huyết, hy vọng ma chủ có thể nhường cho.”
“Vong Xuyên huynh đây là đang thỉnh cầu tại hạ?”
Nguyên Thần Trường Không hạ mi mắt, đáy mắt hiện lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-liet-the/262833/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.